Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối sợ ta liên lụy nàng rồi lại ảnh hưởng đến Võ Viện?”
Võ Vấn lắc đầu: “Ta không sợ ngươi làm liên luỵ Võ Viện, ta sợ ngươi sẽ kéo nàng ấy chết!”
Diệp Huyên trầm mặc.
Võ Vấn còn muốn nói gì đó thì Diệp Huyên chợt nói: “Tiền bối, thái độ của Võ Viện đối với Kiếm Tông là thế nào?”
Võ Vấn nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn hỏi gì!”
Diệp Huyên cười nói: “Nếu ta đoán không lầm, Võ Viện của ông cũng đã có sát tâm đối với Kiếm Tông, chỉ là các ông đang đợi một cơ hội thôi! Nếu là vậy thì chúng ta cũng có chung một mục đích, ông nói xem?”
VietWriter
Võ Vấn nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên lại nói: “Ta rất cảm tạ Võ Viện đã thu nhận muội muội ta và Tiểu An. Không đúng, hai chữ “thu nhận” này cũng không thoả đáng. Bởi vì tiền bối biết rất rõ, Võ Viện có họ gia nhập thì sẽ không phải chịu thiệt. Nếu như tiền bối cảm thấy vì ta mà liên luỵ bọn họ, sau đó sẽ liên luỵ Võ Viện thì ta có thể đưa bọn họ rời đi, ta tin chắc vẫn còn rất nhiều thế lực nguyện ý thu lưu bọn họ”.
Võ Vấn nhìn thẳng Diệp Huyên: “Chúng ta chỉ mong ngươi rời đi!”
Diệp Huyên cười nói: “Mặc kệ là ai cũng không cách nào chia cắt được ta và muội muội ta, và cả mấy người Tiểu An”.
Võ Vấn lắc đầu: "Ngươi rất ích kỷ!"
Diệp Huyên cười nói: “Ý của tiền bối ta hiểu, chính là hy vọng bọn họ cắt đứt quan hệ với ta, yên lòng ở lại Võ Viện, có đúng không?”
Võ Vấn gật đầu: “Ý ta chính là như vậy!”
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối cảm thấy có thể không?”
Võ Vấn lắc đầu: “Diệp Huyên, ngươi rất quỷ quyệt, sau này ngươi sẽ thành yêu nghiệt thiên tài, bọn họ qua lại thân thiết với ngươi, lão phu vốn không thấy có vấn đề gì cả! Thế nhưng, trực giác nói cho lão phu biết, ngươi không hề đơn giản! Nên nói là ngươi vô cùng phức tạp, trên người có quá nhiều bí ẩn và không chắc chắn. Cũng như tháp kia, bảo vật như vậy ở trên người ngươi, vốn đã không bình thường, lão phu sợ ngươi sẽ kéo bọn họ vào trong vòng xoáy!”
Diệp Huyền trầm mặc một lúc, sau lại nói: “Tiền bối yên tâm, so với Võ Viện thì ta càng hy vọng bọn họ được bình an”.
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Võ Vấn đứng tại chỗ thở dài.
Ông ta muốn Diệp Huyên rời đi, thậm chí có phần ép buộc, nhưng cuối cùng ông ta cũng không lựa chọn làm cách này!
Bởi vì tình cảm giữa Diệp Huyên và em gái hắn cùng mấy người Tiểu An đều sâu nặng, nếu ông ta làm như vậy khả năng lớn sẽ khiến mấy đứa nhóc kia nổi loạn chống lại Võ Viện.
Một lúc sau, Võ Vấn lại thở dài lần nữa, sau đó lập tức xoay người đi mất.
Ông ta từ bỏ tất cả còn bởi vì một nguyên nhân, chính là Diệp Huyên này cũng đủ quỷ quyệt. Mặc dù như thế có thể làm liên luỵ tới mấy người Tiểu An, nhưng nếu Diệp Huyên không chết thì sau này khi hắn đã trưởng thành, Võ Viện cũng có thêm một kiếm tu siêu cấp trợ giúp.
Sau khi nhìn thấy đám người Diệp Huyên giao đấu với cao thủ Đạo Cảnh, ông ta biết, tương lai sẽ là thiên hạ của những người trẻ tuổi này!
Vì vậy, mấy người An Lan Tú và Diệp Huyên qua lại gần gũi, đối với Võ Viện mà nói là có được cũng có mất!
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Võ Viện thì lặng lẽ tìm đến Bạch Chỉ.
Trong một căn phòng.
Bạch Chỉ nhìn đến góc phòng cách đó không xa, hơi do dự một chốc rồi nàng ta cúi đầu tiếp tục xem cuốn sách trước mặt.