Lời nói của Dạ Lan vừa dứt, cường giả Đạo Cảnh quanh đó lại cùng nhau liên thủ trấn áp. Không lâu sau, không gian rung chuyển xung quanh dần dần yên lặng trở lại.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt ra.
Dạ Lan xuất hiện ở trước mắt Diệp Huyên: “Vạn Pháp Cảnh?
Diệp Huyên gật đầu, hắn đứng dậy, một luồng khí tức mạnh mẽ lại xáo động mà tuôn ra khỏi cơ thể hắn. Nhưng chẳng mấy chốc lại quay trở lại cơ thể hắn.
Hai mắt Diệp Huyên từ từ nhắm lại, hai tay nắm chặt!
Sức mạnh!
Lúc này hắn cảm giác cả cơ thể mình đang tràn đầy sức mạnh.
Khác rồi!
Hoàn toàn khác rồi!
VietWriter
Mặc dù chỉ chênh lệch một cảnh giới, nhưng linh hồn và các phương diện khác của hắn đều đạt được sự thăng cấp cực lớn, đặc biệt là tinh thần lực và linh hồn lực!
Nếu như bây giờ hắn đánh úp cường giả Đạo Cảnh, vậy chuyện đánh thắng sẽ vô cùng dễ dàng!
Đúng lúc này, sắc mặt Dạ Lan đột nhiên thay đổi, lão ta quay đầu nhìn về phía chân trời: “Có người đến!”
Dứt lời, một ông lão đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Người đó chính là Tông chủ tiền nhiệm của Kiếm Tông - Mục Phong Trần.
Mà giờ khắc này, Diệp Huyên đã biến mất tăm.
Mục Phong Trần lạnh lùng liếc nhìn đám người Dạ Lan: “Diệp Huyên đang ở đâu?”
Dạ Lan lạnh lùng đáp: “Hắn ở đâu làm sao bọn ta biết được?”
Hai mắt Mục Phong Trần híp lại: "Chết đi!"
Nói xong, ông ta đột nhiên rút kiếm chém một cái.
Một đường ánh kiếm sáng như tuyết từ trong không trung chém xuống!
Mặt Dạ Lan biến sắc, lão ta đánh một quyền về phía trước thì nổ ầm một cái.
Ầm!
Quyền này vừa được tung ra, cả người Dạ Lan lập tức lùi ra xa cả trăm trượng! Mà sau khi lão ta dừng lại, trên cánh tay phải, máu tươi đã bắn tung tóe.
Dạ Lan đang định ra tay lần nữa, nhưng vào lúc này, một ông già đột nhiên xuất hiện trước mặt Mục Phong Trần.
Người này chính là lão Nhạc.
Lão Nhạc nhìn Mục Phong Trần rồi cười nói: “Mục Tông chủ, nếu như ngứa tay thì để ta tiếp ngươi mấy chiêu được không?”
Mục Phong Trần nhìn về phía lão Nhạc, mặt không chút cảm xúc: “Diệp Huyên ở đâu!”
Lão Nhạc cười nói: “Diệp Huyên ở đâu, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”
Mục Phong Trần nhìn chằm chằm vào lão Nhạc: “Các người liều chết với Kiếm Tông ta thì có ích lợi gì chứ?”
Lão Nhạc nhìn Mục Phong Trần: “Mục Tông chủ, thực sự không dám giấu giếm, vật chí bảo đó, bọn ta nhất định phải có được. Đừng nói là Kiếm Tông ngươi, cho dù Kiếm Tông ngươi và Võ Viện liên thủ thì bọn ta cũng sẽ không từ bỏ! Giao vật ấy ra, bọn ta lập tức rời khỏi tinh vực Thần Võ, nếu không thì đời này của Kiếm Tông ngươi sẽ không được yên bình!”
Mục Phong Trần híp hai mắt lại: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Lão Nhạc gập đầu: “Đúng vậy!”
Kiếm trong tay Mục Phong Trần bắt đầu rung lên!
Lão Nhạc không hề sợ hãi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hờ hững.
Một lát sau, Mục Phong Trần nói: “Ta đã từng nói với ngươi rồi, vật chí bảo đó không hề ở trong tay Kiếm Tông ta!”
“Thật sao?”