Trong bóng tối, Diệp Huyên không tiếp tục ra tay, sau khi những cao thủ Đạo Cảnh kia đứng lại gần nhau, hắn không còn cơ hội ra tay nữa.
Nhưng hắn cũng không từ bỏ, mà đang âm thầm tìm cơ hội!
Lúc này, Lý Huyền Phong trên không trung nhìn về phía mấy kiếm tu Đạo Cảnh của Kiếm Tông: “Ra tay!”
Mấy cao thủ Đạo Cảnh kia gật đầu, một khắc sau, mấy tia kiếm quang bắn nhanh về phía đám người Dạ Lan.
Sau khi những cao thủ Đạo Cảnh của Kiếm Tông gia nhập, mấy người Dạ Lan lập tức bị áp đảo, trên người Dạ Lan dẫn đầu đã xuất hiện mười mấy vết kiếm!
Lý Huyền Phong cười nhạt, ông ta đang muốn sử dụng kiếm trận một lần nữa thì đúng lúc này, một kiếm tu Đạo Cảnh đứng cách ông ta không xa đột nhiên thét lên: “Không!”
Tiếng thét vừa dứt, đầu gã ta đã bay thẳng ra ngoài.
“Diệp Huyên!”
VietWriter
Lý Huyền Phong gào thét, vẻ mặt dữ tợn đến mức vặn vẹo.
Mấy cao thủ Đạo Cảnh còn lại cũng thay đổi sắc mặt, không dám ra tay nữa, vội vàng đứng tựa vào nhau!
Diệp Huyên ẩn nấp trong bóng tối có uy hiếp quá lớn với bọn họ!
Còn mấy người Dạ Lan thì thở phào nhẹ nhõm, nếu những kiếm tu Đạo Cảnh kia không lùi lại, thì tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên vô cùng thê thảm!
Lúc này, một ông lão cầm trường thương đột nhiên xuất hiện trước mặt mấy người Dạ Lan, Mục Phong Trần kia cũng xuất hiện trước mặt Lý Huyền Phong.
Ông lão cầm trường thương nhìn Mục Phong Trần một cái: “Chúng ta đi!”
Dạ Lan hơi do dự: “Lão Nhạc…”
Ông lão nhìn Dạ Lan: “Đi!”
Nói xong lão ta xoay người rời đi.
Mấy người Dạ Lan không dám ở lâu, xoay người rời đi.
Sở dĩ bọn họ dám tấn công là vì có sự tồn tại của lão Nhạc, vì Kiếm Tông có một vị Kiếm Thánh, nếu không có ai kiềm chế Kiếm Thánh này, mấy cao thủ Đạo Cảnh bọn họ đến đây chẳng khác nào đi chịu chết!
Thấy mấy người Dạ Lan muốn đi, Lý Huyền Phong giận dữ quát: “Muốn đi à? Đuổi theo!”
Mấy cao thủ Đạo Cảnh của Kiếm Tông sau lưng ông ta đang muốn đuổi theo, thì lúc này, Mục Phong Trần đột nhiên nói: “Lùi xuống!”
Nghe thấy lời của Mục Phong Trần, mấy cao thủ của Kiếm Tông vội vàng dừng lại.
Lý Huyền Phong nhìn Mục Phong Trần, tỏ vẻ khó hiểu: “Sư tôn!”
Mục Phong Trần nhìn Lý Huyền Phong: “Ngươi khiến ta quá thất vọng!”
Sắc mặt Lý Huyền Phong thay đổi: “Sư tôn có ý gì?”
Mục Phong Trần nhẹ giọng nói: “Là người đứng đầu một tông lại đi hành động theo cảm tính! Ta hỏi ngươi, tuyên chiến với Võ Viện, Kiếm Tông ta có thể nhận được cái gì?”
Lý Huyền Phong nói với giọng điệu nặng nề: “Diệp Liên kia ở Võ Viện…”
Mục Phong Trần nói: “Diệp Huyên là kẻ thù của Kiếm Tông ta, cho nên ngươi đi tìm muội muội của hắn? Người đời sẽ nhìn Kiếm Tông ta thế nào? Bọn họ sẽ cảm thấy Kiếm Tông ta vô dụng!”
Nói xong, ông ta nhìn chằm chằm Lý Huyền Phong: “Ngươi có cảm thấy mình vô dụng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Huyền Phong trở nên cực kỳ khó coi.
Mục Phong Trần lắc đầu: “Kiếm Tông ta muốn đi khỏi nơi này, muốn vang danh chư thiên vạn giới, nhưng tiếng tăm của Kiếm Tông vẫn rất quan trọng. Một kiếm tu, không nghĩ đến việc đánh bại đối thủ bằng kiếm, mà lại muốn bắt muội muội của đối phương tới uy hiếp đối phương, đây là kiếm tu sao? Không, người như thế không xứng làm kiếm tu. Hơn nữa không chỉ vô dụng, mà còn vô sỉ nữa”.
Sắc mặt Lý Huyền Phong càng khó coi hơn.