Đây là khiêu khích trắng trợn mà!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xoay người, hắn vừa xoay người, một tàn ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Huyên giơ kiếm lên đỡ theo bản năng.
Ầm!
Chớp mắt một cái, Diệp Huyên đã lùi xa cả trăm trượng.
Lúc này, một ông lão mặc áo gai đứng trước mặt hắn.
Ông lão lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Đệ tử của Kiếm Tông trở nên phách lối như vậy từ bao giờ thế? Dám công khai tới Võ Viện của ta giết người?”
Diệp Huyên mặt không cảm xúc: “Ta rất xin lỗi về chuyện khi nãy, vì đây vốn dĩ không phải mục đích ta tới đây, nhưng nếu cho ta một cơ hội nữa, ta vẫn sẽ giết chết hắn! Không chút do dự!”
Nghe vậy, sắc mặt mấy người Võ Viện trong sân đều trở nên khó coi!
Phách lối!
Con mẹ nó, thật quá phách lối!
Ánh mắt của ông lão dần trở nên lạnh lẽo: “Để lão phu xem thử rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bản lĩnh! Mà dám…”
Nói đến đây, một thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt lão ta, nhanh như chớp!
Sắc mặt ông lão hơi thay đổi, nhanh tróng nhích người tránh thoát thanh phi kiếm này, sau đó chạy thẳng tới trước mặt Diệp Huyên như tia chớp.
Mà lúc này, Diệp Huyên cách đó không xa đột nhiên rút kiếm chém ra.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyên liên tục lùi về sau, ông lão kia cũng bị chiêu kiếm này của Diệp Huyên ép dừng lại, cùng lúc đó, hai tia phi kiếm lặng lẽ xuất hiện trước mặt và sau lưng ông lão.
Phi kiếm đột ngột xuất hiện khiến ông lão không thể không từ bỏ việc đuổi theo Diệp Huyên, lão ta giơ hai tay lên đỡ, dùng cơ thể chống lại phi kiếm của Diệp Huyên!
Xoảng xoảng!
Hai tia kiếm quang lập tức vỡ nát, nhưng ông lão cũng liên tục lùi về sau mấy chục trượng, lão ta vừa dừng lại, lại có hai thanh phi kiếm chém tới…
Bịch bịch…
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, ông lão lại liên tục lùi về sau.
Tốc độ của phi kiếm thật sự quá nhanh!.