Ông lão nhìn hắn thật sâu: “Tiểu tử ngươi không phải người thường, nhưng lão phu cũng không có hứng điều tra lai lịch, ngươi chỉ cần biết bây giờ ngươi là đệ tử Kiếm Tông là được”.
Diệp Huyên gật đầu: “Diệp Huyên ta không phải kẻ ăn cháo đá bát, càng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa”.
"Vậy là đủ rồi", ông lão cười rồi đứng dậy: “Ta không có gì để dạy ngươi về tốc độ và sức mạnh, ta chỉ dạy kiếm ý và ý cảnh. Chúng ta bắt đầu với kiếm ý trước. Thả nó ra”.
Diệp Huyên gật đầu rồi thả kiếm ý Thiện Ác của mình ra.
Ông lão nhíu mày: “Đây là... hai loại kiếm ý?"
Diệp Huyên gật đầu.
VietWriter
Lão khẽ thốt lên: “Hiếm thấy! Bình thường ngươi dùng nó thế nào?"
Dùng thế nào ư?
Diệp Huyên sửng sốt.
Hắn sử dụng nó thế nào nhỉ? Hình như chỉ dùng nó để tăng cường cho kiếm khí mà thôi.
Ông lão bỗng nói: “Kiếm đạo, kiếm đạo. Kiếm ý và ý cảnh là hai thứ cực kỳ quan trọng, đặc biệt là kiếm ý này. Nó đại diện cho kiếm đạo của ngươi, nếu có thể khai phá thì uy lực sẽ kinh khủng vô cùng”.
Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Làm sao để khai phá nó?"
"Lòng tin! Kiếm ý chính là lòng tin vào kiếm đạo của ngươi”.
Nghe lão nói vậy, Diệp Huyên lắc đầu: “Ta vẫn chưa rõ”.
Ông lão khép những ngón tay lại, Diệp Huyên nhìn thấy một thanh khí kiếm xuất hiện trên đầu ngón tay lão.
Một khắc sau, nó bỗng phóng vút đi, biến thành một bóng mờ.
Tốc độ không kém phi kiếm của hắn là bao!
Ông lão lên tiếng: “Đây là tốc độ bình thường khi dùng kiếm của ta, bây giờ nhìn đây”.
Nói rồi lão lại khép tay, gọi một thanh khí kiếm khác ra. Một khắc sau, lão đưa tay về trước về trước.
Kiếm bắn ra.
Vù!
Tốc độ không hơn lần đầu bao nhiêu nhưng lại mang theo một thứ gì đó không nói được.
Đó là kiếm ý. Mấy chữ này nảy ra trong đầu Diệp Huyên.