Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1331-1334




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1331: Sở Hữu Sinh Mệnh!


Thấy hắn nhìn sang, ông lão gật đầu: “Chính là kiếm ý! Có nó thêm vào, thanh kiếm này không khác gì sở hữu được sinh mệnh”.

Sở hữu sinh mệnh!

Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Ý tiền bối là?"
Ông lão nhìn hắn: “Kiếm tu kiếm tu, không chỉ tu tâm mà còn tu kiếm.

Kiếm có thể hiểu ý người, nhưng kiếm của ngươi bây giờ vẫn còn là vật chết, không có linh hồn của chính mình”.

"Kiếm cao cấp có kiếm linh, vậy…”
Ông lão ngắt lời hắn: “Trong tay kiếm tu chân chính, một que củi tầm thường cũng có thể lợi hại như một thanh kiếm.

Hơn nữa nếu nắm kiếm cao cấp trong tay, ngươi tự tin có thể phát huy được sức mạnh chân chính của chúng sao?"
Diệp Huyên im lặng.

Trong tay hắn có hai thanh kiếm, Trấn Hồn và Thần Vương, vậy mà hiện giờ hắn còn không thể phát huy toàn bộ uy lực của Trấn Hồn.

Ông lão lại nói: “Điểm mạnh nhất của một kiếm tu là có thể ban sinh mệnh cho kiếm.


Điểm mạnh nhất của kiếm là trở nên bất phàm bởi người”.

.

1332: “Ngươi Cũng Muốn Nó?"  


Ông lão thi lễ trước bức tượng rồi đi vào điện.  

Vừa bước một chân qua bệ cửa, một người đàn ông trung niên đã xuất hiện.  

Đây chính là tông chủ đương nhiệm của Kiếm Tông - Lý Huyền Phong.  

Ông ta mỉm cười nhìn ông lão: “Nghe nói sư thúc vừa thu đồ đệ?"  

Lão nhàn nhạt nói: “Thế nào? Không được à?"  

Tông chủ lắc đầu: “Không phải vậy. Chỉ là nếu sư thúc thu hắn làm đồ đệ, vậy chẳng phải hắn sẽ đồng lứa với chúng con... Chuyện này…”  

"Chẳng lẽ không được?", ông lão lạnh lùng hỏi.  

Lý Huyền Phong chỉ lắc đầu cười khổ.  

Ông lão ngồi xuống, nói: “Tiểu tử kia không tệ, bằng không ta đã không nhận”.  

Lý Huyền Phong gật gù: “Người được sư thúc xem trọng tất nhiên không thể kém cỏi”.  

Ông lão nhìn thẳng vào ông ta: “Ngươi đang cho người giám thị hắn?"  

Thấy đối phương không đáp, lão lại hỏi: “Vì sao?"  


Lý Huyền Phong trầm giọng đáp: “Sư thúc có điều không biết, người này không đơn giản. Hắn đến từ tinh vực Vị Ương, trên người có món bảo vật kia”.  

"Bảo vật gì?", ông lão nhíu mày.  

"Món bảo vật đứng đầu bảng treo thưởng trên tinh tế!"  

Chân mày ông lão nhíu lại càng sâu.  

Lý Huyền Phong khẽ nói: “Bảo vật ấy... Theo lời đồn, nó không phải là vật Tứ Duy. Người nào có được có thể dùng nó để tiến vào Ngũ Duy”.  

Ông lão nhìn sang: “Ngươi cũng muốn nó?"  

Thấy ông ta im lặng, lão gằn giọng nói: “Tứ Duy còn chưa thấu hiểu, ngươi muốn đi Ngũ Duy làm gì? Tìm chết à?"  

"Sư thúc à”, Lý Huyền Phong cười khổ: “Đây là cơ hội ngàn vàng với chúng ta”.  

"Cơ hội gì chứ?"  

"Kiếm Tông chúng ta đã ở lại Thần Vũ Thành này quá lâu rồi”.  

Ông lão không khỏi lắc đầu thở dài: “Dã tâm của ngươi cũng lớn hệt như sư phụ ngươi vậy. Nhưng hai ngươi có còn nhớ tổ sư năm ấy đã răn dạy gì không? Không tham gia tranh đấu thế tục. Cũng nhờ vào đó, cho dù chư thiên tinh vực có biến động thế nào, Kiếm Tông chúng ta vẫn sừng sững”. 


1333: Ta Có Ăn Thịt Ngươi Đâu Mà Sợ!"  


Lý Huyền Phong cũng trầm giọng nói: “Nhưng thời thế thay đổi rồi, sư thúc! Ngài nhìn Tinh chủ ngoài kia đi, trước kia hắn chỉ nắm trong tay một thế lực cỏn con, vậy mà bây giờ hắn đã đứng đầu tinh vực này. Sức ảnh hưởng của Kiếm Tông ta đã không bằng họ nữa”.  

Ông lão: “Thì thế nào? Chẳng lẽ chúng dám phạm vào chúng ta?"  

Lý Huyền Phong lắc đầu: “Sư thúc, tâm nguyện của con và sư phụ là khiến Kiếm Tông vang danh toàn tinh vực, chấn hưng phái kiếm tu chúng ta”.  

Ông lão cũng lắc đầu: “Kiếm Tông bây giờ do các ngươi quản lý, lão phu không muốn nhiều lời. Nhưng tiểu tử kia đã được ta thu vào môn hạ, ngươi và sư phụ ngươi tốt nhất đừng dòm ngó đến nó”.  

Khi lão xoay người đi, Lý Huyền Phong bỗng lên tiếng: “Sư thúc, đã có một vài cường giả bí ẩn xuất hiện khắp Thần Vũ Thành, mục tiêu của họ đều là hắn”.  

Ông lão không hề quay đầu lại: “Kiếm Tông có thể không cần để ý”.  

Nói xong lão đã biến mất.  

Trong điện, Lý Huyền Phong trầm lặng trong chốc lát rồi đi đến trước pho tượng kia, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.  

Trên đỉnh núi, Diệp Huyên đã ngồi hai giờ liền.  

Trong suốt thời gian đó, hắn không ngừng dùng kiếm ý bao phủ nhánh cây trong tay.  

Hắn đã từng xác định được kiếm đạo của mình, nhưng sau đó lại không hề có tiến bộ nào trên phương diện này.  

"Kiếm vì người mà bất phàm" là gì?  

Ngắm nghía nhánh cây trong tay, hắn rơi vào trầm tư.  


Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Kiếm cũng như cá. Cá không có nước, cá ắt chết”.   .

||||| Truyện đề cử: Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù |||||

Hắn biến sắc: “Ai?!"  

Một khắc sau, sắt mặt hắn tái nhợt, mồ hôi rịn ra trên trán.

Giọng nói kia không đến từ bên ngoài mà là từ bên trong.  

Nó truyền ra từ tầng sáu của tháp Giới Ngục!  

Trên đó tỉnh rồi sao?  

Diệp Huyên sạm mặt đi.  

Đế Hình ở tầng năm đã nghịch thiên như vậy, tầng sáu còn phải kinh khủng đến thế nào nữa?  

Vô số kết cục chẳng có gì tốt đẹp nảy ra trong đầu hắn.  

Giọng nói kia lại vang lên: “Sợ cái gì? Ta có ăn thịt ngươi đâu mà sợ!"  

Diệp Huyên nhếch mép: “Tiền bối tỉnh rồi ạ?"  

"Ừ”. 


1334: "Dùng Kiếm Ý Của Ngươi”.  


Giọng nói nghe có vẻ khá ôn hòa, khiến trái tim còn treo trên cổ họng hắn thả lỏng được một chút.  

Vị kia tiếp tục: “Ngươi có thể xem kiếm như cá, còn bản thân là nước”.  

Diệp Huyên không nói gì.  

Hắn đã hơi hơi hiểu được điều mà vị đại thần này muốn nói.  

Không thể chỉ dùng kiếm ý tăng cường kiếm, mà phải đưa kiếm ý dung nhập vào kiếm!  

Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, thả kiếm ý ra bốn phương. Nhánh cây trong tay tức tốc chấn động.  

Dùng kiếm ý để lĩnh hội kiếm, dung nhập vào kiếm.  

Thời gian từng chút qua đi, sau một hồi lâu, nhánh cây khẳng khiu trong tay Diệp Huyên bỗng hóa thành một tia kiếm quang bay vút đi, chỉ trong chớp mắt đã mất dạng.  

Khóe môi Diệp Huyên vểnh lên.  

Phi kiếm lần này hoàn toàn khác với trước kia, tựa như có thêm sinh mạng!  

Giọng nói từ tầng sáu tháp Giới Ngục lại vang lên: “Kiếm ý diễn sinh từ kiếm, cũng là kiếm đạo của ngươi, ngươi phải sử dụng nó cho tốt”.  

Diệp Huyên gật đầu, hỏi: “Tiền bối, làm sao để đề cao sức mạnh và tốc độ của phi kiếm?"  


"Thể xác hiện nay của ngươi chỉ có thể chịu đựng được như bây giờ thôi”, vị ở tầng sáu đáp sau một hồi im lặng.  

"Nói cách khác, ta phải cải thiện thể xác nếu muốn đề cao chúng?"  

Vị kia đáp: “Đó là một cách, nhưng cũng còn cách khác”.  

"Là gì?", Diệp Huyên vội vàng hỏi.  

"Dùng kiếm ý của ngươi”.  

Hắn nói: “Xin tiền bối chỉ dạy!"  

Vị ở tầng thứ sáu nói: “Hiện giờ ngươi đang dùng gì để làm phi kiếm?"  

"Khí”, Diệp Huyên đáp ngay lập tức.  

"Ngươi cũng có thể ngưng tụ kiếm ý thành kiếm”.  

Hắn nghe mà ngây ngẩn cả người, sau đó đột nhiên mở tay ra, một thanh kiếm do kiếm ý ngưng tụ thành xuất hiện.  

Suy nghĩ hắn vừa khẽ thay đổi, thanh kiếm kia đã phóng tít đi, chỉ trong nháy mắt đã bay được hơn nghìn trượng, khiến Diệp Huyên sửng sốt không thôi.  

Nhanh quá!