Diệp Huyên trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Vẫn mong tiền bối chỉ dạy!”
Ông lão khẽ gật đầu rồi chỉ vào vườn rau nơi xa xa: “Trước tiên hãy đem rau của lão phu đi trồng đi!”
Trồng rau!
Diệp Huyên thật sự bắt đầu trồng rau!
Hưng phấn!
Lúc này Diệp Huyên vô cùng hưng phấn, bởi vì hắn rốt cục cũng biết được khuyết điểm của mình ở đâu.
Sức mạnh!
Tốc độ!
Về hai điều này, hắn quả thực đã đạt đến giới hạn hiện tại của mình!
Nhưng, giống như ông lão nói, về mặt ý cảnh, hắn bây giờ vẫn mới chỉ bắt đầu!
Bên kia, ông lão nhìn Diệp Huyên, trong lòng cũng là có chút kinh ngạc.
Thực lực của Diệp Huyên vượt qua dự đoán của ông ta!
Đặc biệt là ảo ảnh cộng với phi kiếm của Diệp Huyên dường như có thể lập tức giết chết Tạo Hoá Cảnh!
Nếu dùng để đánh lén, vậy thì hiệu quả càng cao!
Là hạt giống tốt!
Ông lão ngầm gật đầu, điều duy nhất làm ông ta không vừa lòng đó là tính tình của Diệp Huyên quá cứng đầu, lại kèm theo chút xảo quyệt.
Điều này đối với kiếm đạo mà nói, cũng không có hại gì, nhưng với Kiếm Tông thì lại không phải chuyện tốt!
Gây chuyện!
Ngay từ lần đầu tiên nhìn Diệp Huyên, ông ta đã biết hắn tuyệt đối là một người có thể gây rắc rối!
Lúc này, Diệp Huyên ở cách đó không xa đột nhiên nói: “Tiền bối, ta có câu hỏi!”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Câu hỏi gì?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ông vừa rồi lùi một bước!”
Ông lão: “! ”
Diệp Huyên đang muốn nói, ông lão đột nhiên nói: “Sao? Cậu có vấn đề? Có vấn đề chúng ta tiếp tục đấu! Đấu theo kiểu phân sống chết!”.