1264: Giản Tự Tại!
Đặc biệt là mối quan hệ của Diệp Huyên và Giản Tự Tại, nó có thể nhìn ra, Giản Tự Tại rất quan tâm Diệp Huyên.
Nếu không thì cũng sẽ không tìm Minh Vương đòi kiếm Trấn Hồn cho hắn!
Ngoài ra nó còn phát hiện, tên Diệp Huyên này không hề đơn giản, cái tháp đó, thanh kiếm ở đỉnh tháp...!
Tóm lại, trong lòng nó Diệp Huyên là một người vô cùng thần bí.
Thần tộc và Diệp Huyên liên thủ, đối với Diệp Huyên và Thần tộc đều là chuyện tốt!
Không lâu sau, Liên Loan Nhi đưa Diệp Huyên và Đế Khuyển đến một mật thất.
Ở xung quanh mật thất bố trí các loại bùa chú thần bí.
Ngoài ra còn có từng dải xích sắt màu đen to bằng cánh tay.
Liên Loan Nhi nhìn Diệp Huyên: “Chính là ở bên trong”.
Diệp Huyên gật đầu, đang định đi vào thì lúc này Liên Loan Nhi lại nói: “Cẩn thận!”
Diệp Huyên hỏi: “Các người giam giữ nó bao lâu rồi?”
Liên Loan Nhi lắc đầu: “Rất lâu rất lâu rồi, cụ thể là bao lâu thì ta cũng không rõ.
Chỉ biết là lúc thế hệ trước còn sống, nó đã bị giam giữ ở đây rồi”.
Diệp Huyên khẽ giọng nói: "Xem ra nó bị giam giữ rất lâu rồi nhỉ!"
Nói xong, hắn đẩy cửa mật thất, đi vào bên trong.
Bên trong mật thất trống không, ở vị trí chính giữa có một chiếc ghế, chiếc ghế này nhìn giống như một chiếc ghế bình thường, không có bất cứ chỗ nào khác biệt.
Mà phía sau chiếc ghế còn cắm một thanh kiếm!
Một thanh kiếm với vỏ kiếm màu vàng!
Diệp Huyên đi tới trước chiếc ghế, ở bên cạnh hắn là Đế Khuyển, lúc này trong lòng hắn và Đế Khuyển đều phòng bị.
Bảo vật cấp bậc Đạo Cảnh!
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Còn tháp Giới Ngục, trong lòng hắn món đồ này không có cấp bậc!
Diệp Huyên nhìn lướt qua Thần Vương Tọa: “Chiếc ghế này rất kinh khủng sao?"
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên nhìn về phía Đế Khuyển: “Chống lại? Ý ngươi nói là năm đó tộc trưởng của Thần tộc ngươi dựa vào cái này mới có thể chống lại được nàng ta?"
Đế Khuyển gật đầu: “Chỉ chống được một lúc, sau đó...!không có sau đó nữa!"
Diệp Huyên: "...”
Giản Tự Tại!.
Diệp Huyên nhìn vào Thần Vương Tọa, hắn phát hiện, thật ra có thể thực lực của Giản Tự Tại không kém so với Đế Hình là bao nhiêu. Tất nhiên chắc chắn cũng có chút chênh lệch, nếu không thì Giản Tự Tại đã không thấp hơn Đế Hình một tầng rồi!
Đương nhiên nếu nói về chỉ số thông minh thì Giản Tự Tại chắc chắn hơn Đế Hình.
Bởi vì Giản Tự Tại đã rời khỏi tháp Giới Ngục!
Có thể nói, Giản Tự Tại không kiêu căng ngạo mạn như Đế Hinh.
Người ngạo mạn thường chết rất nhanh!
Đúng lúc này, Đế Khuyển đột nhiên chỉ vào Thần Vương Tọa: “Nhìn thấy thanh kiếm đó chưa?"
Diệp Huyên nhìn thanh kiếm vỏ vàng đó: “Đây là kiếm gì?"
Đế Khuyển nói: "Kiếm Thần Vương nổi danh ngang bằng với kiếm Trấn Hồn của Minh tộc!"
Nổi danh ngang bằng kiếm Trấn Hồn!
Diệp Huyên ngây cả người, sau đó nói: "Nổi danh ngang bằng kiếm Trấn Hồn?" . Ngôn Tình Sắc
Đế Khuyển gật đầu.
Diệp Huyên nhìn về phía thanh kiếm Thần Vương, trong lòng nóng như lửa đốt. Danh tiếng ngang bằng với kiếm Trấn Hồn, vậy thì có nghĩa là hiệu quả của thanh kiếm này chắc chắn không kém hơn Tiểu Hồn!
Phải biết rằng, hiệu quả của kiếm Trấn Hồn thật sự có chút nghịch thiên!
Có thể nói, kiếm Trấn Hồn cộng thêm Nhất Kiếm Định Hồn, hiện tại được coi là chiêu kiếm mạnh nhất của hắn trong cận chiến.
Đúng vào lúc này, Thần Vương Tọa kia đột nhiên rung chuyển. Gương mặt của Diệp Huyên và Đế Khuyển chợt biến sắc, hai người lùi lại mấy bước.
Đế Khuyển trầm giọng nói: "Nếu ngươi muốn có được nó thì nhất định phải ngồi lên đó”.
Diệp Huyên nói: "Hình như cô cũng không ngại việc ta đem Thần Vương Tọa đi nhỉ!"
Liên Loan Nhi nhẹ giọng nói: "Vật này được lưu giữ ở đây, đối với bọn ta mà nói chính là một nhân tố không xác định. Bởi vì Thần tộc bây giờ không có ai có thể khống chế được nó, còn nếu như ngươi có thể thu phục được nó, đem nó đi, ta lại mong quá!"
Diệp Huyên nhìn Thần Vương Tọa, hắn đi đến phía trước nó, nhìn Thần Vương Tọa gần trong gang tấc, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Thần Vương Tọa này nhìn thì giống như một chiếc ghế bình thường, nhưng hắn biết nếu như ngồi lên trên, sợ là không thể xuống được.
1266: Người Đó Chính Là Tiểu Linh Nhi!
Đế Khuyển trầm giọng nói: "Muốn thử không?"
Liên Loan Nhi cũng nhìn Diệp Huyên, sở dĩ nàng ta để Diệp Huyên thử là vì muốn xem xem rốt cuộc Diệp Huyên có phải là Thần Tử tái thế không.
Hơn nữa, nàng ta cũng muốn xem xem thực lực thật sự của Diệp Huyên như thế nào.
Nếu như Diệp Huyên không thể lấy đi, vậy thì Thần Vương Tọa vẫn là của Thần tộc. Còn nếu như Diệp Huyên có thể lấy đi, vậy thì chứng tỏ cho dù Diệp Huyên không phải là Thần Tử tái thế, vậy cũng không phải là người bình thường. Kiểu người này xứng đáng kết giao với Thần tộc! Với lại như lời nàng ta nói, Thần Vương Tọa này lưu giữ ở Thần tộc cũng chẳng có tác dụng gì với Thần tộc, ngược lại còn là một sự đe dọa.
Bởi vì bây giờ Thần tộc không chỉ không thể thu phục được Thần Vương Tọa mà còn không có ai có thể tiếp tục phong ấn nó!
Một khi thời gian phong ấn hết, lúc đó Thần tộc sẽ lâm nguy!
Diệp Huyên đứng trước Thần Vương Tọa một lúc lâu.
Ngồi hay không ngồi?
Diệp Huyên cũng không nghĩ nhiều nữa mà ngồi thẳng lên đó!
Người gan dạ chết vì no, kẻ hèn nhát chết vì đói!
Tất nhiên, sở dĩ hắn có niềm tin như thế vẫn là bởi vì có tháp Giới Ngục!
Thần Vương Tọa này kinh khủng cỡ nào, có thể khủng khiếp hơn tháp Giới Ngục sao?
Hắn đã nghĩ kỹ, thật sự không được thì kéo cái ghế này vào trong tháp.
Nhưng khi hắn ngồi lên Thần Vương Tọa, Thần Vương Tọa lập tức rung chuyển kịch liệt, ngay sau đó Diệp Huyên biến mất không còn tăm hơi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Liên Loan Nhi và Đế Khuyển ngớ người ra.
Đi đâu rồi?
Liên Loan Nhi nhìn xung quanh, cuối cùng nàng ta nhìn về phía Đế Khuyển. Sắc mặt Đế Khuyển trầm xuống, không biết đang nghĩ điều gì.
Đại Khuyển hỏi: “Sao thế?"
Tiểu Linh Nhi nói: "Nguy hiểm, ta cảm thấy dường như huynh ấy gặp nguy hiểm!"
Nói xong, cô bé lập tức chỉ thẳng vào Thiên Vương Tọa: “Đưa huynh ấy ra đây cho ta!"
Đế Khuyển: "…”
1267: Đế Khuyển Cực Kỳ Sợ Thanh Kiếm Này!
Sắc mặt Liên Loan Nhi cũng có chút kỳ quái.
Thấy Thần Vương Tọa không có phản ứng gì, Tiểu Linh Nhi vô cùng tức giận, cô bé đánh một chưởng vào Thần Vương Tọa.
Ầm!
Chưởng này vừa đánh ra, Tiểu Linh Nhi đã bị đánh bay lên tường, cả bức tường rung chuyển dữ dội.
Tiểu Linh Nhi từ trên mặt đất bò dậy, cô bé xoa xoa cái mông nhỏ của mình, vô cùng tủi thân. Đôi mắt cô bé ngấn lệ, cô bé chỉ vào Thần Vương Tọa: “Ngươi, ngươi đợi đấy, ngươi, ngươi đừng có chạy!"
Nói xong, cô bé biến mất luôn.
Liên Loan Nhi nhìn Đế Khuyển: “Cô bé muốn làm gì vậy?"
Đế Khuyển trầm giọng nói: "Không biết nữa, dù sao thì cũng không phải là chuyện tốt!"
Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi xuất hiện trước mặt Đế Khuyển và Liên Loan Nhi.
Mà trong tay cô bé ôm một thanh kiếm!
Nhìn thấy thanh kiếm này, sắc mặt Đế Khuyển đột nhiên thay đổi. Cách đó không xa, Tiểu Linh Nhi vừa ôm kiếm vừa xông về phía Thần Vương Tọa: “Ya ya... Chém chết ngươi này…”
Thần Vương Tọa lập tức xoay người bỏ chạy.
Đế Khuyển: "…”
Chính lúc này, gương mặt của Liên Loan Nhi chợt biến sắc: “Thanh kiến của cô bé đang phá phong ấn, mau bảo cô bé dừng lại!"
Đế Khuyển bất động.
Liên Loan nhìn Đế Khuyển, Đế Khuyển trầm giọng nói: "Ta sợ bị chém!"
Liên Loan Nhi: "…”
Sợ bị chém!
Nhìn thấy tình cảnh này, Liên Loan Nhi cũng vội vàng theo nó đi ra khỏi mật thất.