Dương Vân Sơn hờ hững nhìn mọi người: “Dương tộc ta có thể phát triển, trở thành một trong năm gia tộc lớn ở Thiên Thanh Thành này là vì điều gì? Là nhờ sự hỗ trợ của Diệp tộc trong những năm qua, mà tại sao tại sao lại hỗ trợ Dương tộc ta? Chẳng lẽ là vì các vị?”
Mọi người đều im lặng.
Sở dĩ Diệp tộc giúp đỡ Dương tộc đương nhiên là vì Dương Huyên.
Dương Vân Sơn khẽ thở dài: “Đều là người một nhà, làm việc, làm người sao phải làm tuyệt tình quá? Giữ lại một chút đi”.
Nghe đến đây, mọi người ngừng bàn tán.
Đêm đến.
Dương Huyên ngồi trên bậc đá trong viện của mình, dựa vào bậc đá, tay cầm cuốn sách cổ, say sưa tập trung đọc.
Trong những năm qua, điều hắn yêu thích nhất là đọc sách, đọc tất cả các loại sách.
Mà hắn đọc sách, ngoại trừ thích đọc còn muốn tìm hiểu thêm tri thức, còn có một nguyên nhân khác, chính là hắn hy vọng có thể làm rõ được những ký ức vụn vặt trong đầu mình.
Bởi vì trong những ký ức vụn vặt đó, hắn mơ hồ nhớ được một số tên người và địa điểm, cho nên hắn muốn xem có thể tìm được manh mối gì từ sách cổ hay không.
Thật ra cũng có ích.
Bởi vì khi hắn nhìn thấy một cuốn tranh cổ, hắn lại có cảm giác như từng biết nó.
Cuốn tranh cổ này có tên là: Ba mươi sáu thuật Âm Dương.
Như nghĩ tới điều gì, Dương Huyên cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên bên cạnh, sau đó nói: “Trong sách cổ có ghi thần kiếm có Linh, có thể nói tiếng người, hoá thành hình người. kiếm Thanh Huyên, thi thoảng ngươi lại tự bay đi, chắc là có Linh đúng không?”
Kiếm Thanh Huyên không có phản ứng.
Dương Huyên cầm kiếm Thanh Huyên lên, quan sát tỉ mỉ một lúc, trong mắt là vẻ tò mò.
Kiếm Thanh Huyên này thật sự hơi kỳ lạ, thi thoảng sẽ bay đi, thi thoảng sẽ lại bay về, xuất quỷ nhập thần, hơn nữa nó còn rất sắc bén.
Hắn đã từng dùng nó chém huyền thiết, mà huyền thiết cứng như vậy ở trước kiếm Thanh Huyên cũng chỉ mỏng manh như miếng đậu phụ. Vậy nên hắn chắc chắn kiếm Thanh Huyên này là thần kiếm. Chỉ là có thể nó vẫn chưa thực sự coi hắn là chủ.
Nghĩ đến đây, Dương Huyên bỗng cắn ngón tay, sau đó nhỏ một giọt tinh huyết vào kiếm Thanh Huyên, quan sát nó thật kỹ, không dám thở mạnh.
Nhỏ máu nhận chủ, đây là phương pháp cổ xưa mà hắn đọc được từ sách cổ.
Kiếm Thanh Huyên: “…”
Sau khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc, Dương Huyên phát hiện không có tác dụng gì cả.
Thấy vậy hắn nhíu mày, lẽ nào phương pháp không đúng?
Trước thềm đá, Dương Huyên nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên, trầm ngâm suy nghĩ.
Nhưng vào lúc này, kiếm Thanh Huyên đột nhiên khẽ rung lên.
Nhìn thấy cảnh này, tim Dương Huyên bỗng đập nhanh, hắn vội vàng đứng dậy.
Nhưng lúc này kiếm Thanh Huyên bỗng hoá thành một luồng kiếm quang, biến mất ở nơi sâu trong tinh không.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Dương Huyên lập tức cứng ngắc.
Kiếm lại chạy rồi.
Dương Huyên lắc đầu cười, cũng không biết nó đi đâu nữa.
Không suy nghĩ nhiều, hắn nằm xuống bậc đá, tiếp tục đọc sách.
Ngày hôm sau.
Khi Dương Huyên tỉnh dậy thì kiếm Thanh Huyên đã quay trở lại bên hắn.
Nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, Dương Huyên mỉm cười, đứng dậy đánh răng rửa mặt sau đó rời khỏi Dương tộc.
Trên đường đi, không ít người của Dương tộc nhìn thấy hắn rồi xì xào bàn tán.
Dương Huyên không để tâm.
Người đi trà nguội là chuyện rất bình thường, không có gì phải nghĩ quẩn cả.
Dương Huyên một mình rời khỏi Dương tộc, sau đó đến Diệp tộc.
Huyên giới có ba châu lớn, lần lượt là Nam Châu, Bắc Châu và Trung Châu.
Mà Diệp tộc nằm ở Trung Châu của Huyên giới, và Trung Châu là châu phồn hoa nhất Huyên giới.
Từ Nam Châu đến Trung Châu cần đi thuyền bay.
Không lâu sau, Dương Huyên đến thương hội Vân Khởi của thành, trả ba trăm linh thạch xong, hắn lên thuyền bay đi đến Trung Châu.
Dương Huyên đứng ở mũi thuyền bay, nhìn Thiên Thanh Thành càng lúc càng nhỏ phía dưới, không khỏi xúc động.
Mười mấy năm qua, vì những ký ức vụn vặt trong đầu mà hắn đờ đẫn ngờ nghệch, vì hắn quá muốn làm rõ rốt cuộc mình là ai.
Trước đây hắn là ai có quan trọng không?
Dương Huyên lắc đầu cười, sống tốt hiện tại mới là quan trọng nhất.
“Hế!”
Lúc này, một tiếng hô ngạc nhiên bỗng vang lên phía sau Dương Huyên: “Dương Huyên, là ngươi à”.
Nghe vậy, Dương Huyên quay người nhìn lại, trước mặt hắn cách đó không xa có hai người, một nam một nữ, nam mặc áo bào trắng, phong độ nhẹ nhàng, nữ mặc váy dài màu xanh, dung mạo tuyệt đẹp.
Nhìn thấy hai người, trong mắt Dương Huyên hiện lên vẻ nghi hoặc, bởi vì hắn không biết bọn họ.
Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Dương Huyên, người đàn ông áo bào trắng cười bảo: “U U, hắn không biết chúng ta”.
Cô gái nhàn nhạt nhìn Dương Huyên, không nói gì.
Dương Huyên hỏi: “Hai vị là ai?”
Người đàn ông mặc áo bào trắng đáp: “Dương Huyên, ta là người của nhà họ Mạc, cô nương bên cạnh đây là Lý U U đại tiểu thư của nhà họ Lý”.
Nhà họ Mạc!
Nhà họ Lý!
Đương nhiên Dương Huyên biết nhà họ Mạc và nhà họ Lý, Thiên Thanh Thành có năm gia tộc lớn, mà nhà họ Lý và nhà họ Mạc là một trong số đó.
Người đàn ông áo trắng cười nửa miệng nhìn Dương Huyên: “U U, không ngờ chúng ta lại có thể gặp được người thiên mệnh trong truyền thuyết ở đây”.
Người thiên mệnh!
Lời này vừa nói ra, những hành khách khác trên thuyền bay lập tức chuyển ánh mắt sang bên này.
Dương Huyên nhìn người đàn ông áo trắng, trong lòng hơi khó hiểu, quan hệ giữa nhà họ Dương và nhà họ Mạc vẫn luôn rất tốt, tại sao đối phương lại cố ý nhằm vào hắn?
Lúc này người đàn ông áo trắng lại cười bảo: “Dương Huyên, năm xưa cha U U đến nhà họ Dương của ngươi muốn được kết thông gia với nhà họ Dương, tiếc là khi ấy nhà họ Dương coi thường nhà họ Lý, thằng thừng từ chối, cũng may khi ấy nhà họ Dương không ưng nhà họ Lý, nếu không bây giờ U U đã bị ngươi làm lỡ dở rồi”.
Nghe vậy, Dương Huyên lập tức hiểu ra.
Rõ ràng người đàn ông áo trắng này đang lên tiếng bất bình thay cho Lý U U.
Dương Huyên nhìn Lý U U bên cạnh, trên mặt cô gái là nụ cười nhạt.
Dương Huyên suy nghĩ một lúc rồi bảo: “U U cô nương, năm xưa chúng ta đều là trẻ sơ sinh, chuyện hôn ước chúng ta đều không thể quyết định, nếu vì ta mà gây rắc rối cho cô thì ta xin lỗi”.
Lý U U nhìn Dương Huyên với vẻ hơi tò mò, nghe đồn Diệp công tử Đại đạo chi tử này không giỏi ăn nói, tính cách đần độn, nhưng bây giờ có vẻ như tin đồn này là giả.
Dương Huyên lại nhìn người đàn ông áo trắng: “Mạc công tử, thục nữ yểu điệu quân tử nào chẳng thích. Có thể nhìn ra được Mạc công tử thích U U cô nương. Nhưng chuyện giữa ta và U U cô nương chỉ có thể nói là chuyện nhỏ, thật sự không cần chuyện bé xé ra to đào sâu mâu thuẫn, vì vậy chúng ta bỏ qua chuyện này được không?”
Nghe Dương Huyên nói thế, người đàn ông áo trắng cười khẩy: “Dương công tử đang trách ta sao?”
Dương Huyên bình tĩnh nói: “Mạc công tử hiểu lầm rồi, ta chỉ thấy không cần bởi vì chuyện nhỏ này mà khiến mọi người không vui thôi”.
Người đàn ông áo trắng nhìn Dương Huyên đăm đăm: “Diệp công tử, bây giờ ngươi đang khiến ta không vui đấy, ta thấy ngươi phải xin lỗi ta, nếu không đừng trách ta…”
Ngón tay cái bên trái của Dương Huyên đột nhiên chạm vào chuôi kiếm.
Vút!
Kiếm Thanh Huyên bay ra, kiếm quang loé lên, người đàn ông áo trắng còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bay xa mấy trượng.
Mọi người như hóa đá.
Dương Huyên nhàn nhạt nhìn đầu người đang lăn lông lốc phía xa, ánh mắt bình tĩnh.
Đối với hắn, cách trực tiếp nhất để giải quyết mâu thuẫn là trở mặt. Không học được cách trở mặt thì phải chịu sự vô liêm sỉ không có giới hạn của người khác, lương thiện phải có sắc bén, nếu không sẽ là kẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt.