Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 12449




Người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc trường bào màu đen, trường bào cực kỳ dài, kéo lê trên mặt đất, mà sắc mặt gã trông hơi nhợt nhạt, dáng vẻ ốm yếu.

Thế nhưng ánh mắt của gã lại rất sắc bén, giống như một lưỡi dao.

Sau khi người đàn ông xuất hiện, gã nhìn chằm chằm vào hai kiếm tu: “Hai người là người của tương lai”.

Kiếm tu áo xanh gật đầu: “Phải”.

Người đàn ông bình tĩnh hỏi: “Ngược dòng bao nhiêu năm?”

Kiếm tu áo xanh đáp: “Năm trăm năm”.

Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ khinh thường, hai mắt từ từ khép lại, người dựa vào ghế: “Có thể ngược dòng năm trăm năm cũng coi như không tệ”.

Nghe vậy, hai kiếm tu đồng thời nhíu mày.

Lúc này, người đàn ông lại nói: “Hai người vất vả ngược dòng tới đây chắc hắn là muốn tìm một cơ hội…”

Nói đến đây, gã mở to mắt nhìn cả hai người: “Hai người là kiếm tu à?”

Kiếm tu áo xanh gật đầu: “Đúng”.

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Cả hai cùng lên đi”.

Nghe vậy, hai kiếm tu đều sửng sốt.

Người đàn ông xoè tay, thanh kiếm bản rộng phía sau ngai vàng xuất hiện trong tay, gã nhìn hai kiếm tu trước mặt: “Hai người cùng lên đi. Nhớ đừng nương tay, hãy tấn công bằng đòn mạnh nhất của mình”.

Kiếm tu áo xanh nghĩ một lúc rồi bảo: “Tiêu huynh, huynh lên nhé?”

Kiếm tu Tiêu Dao lắc đầu: “Ta không muốn lên”.

Kiếm tu áo xanh cũng nói: “Ta cũng không muốn lên!”

Hai người nhìn nhau, sau đó quay người rời đi.

Nhưng lúc này, người đàn ông lại nhíu mày, không lời thừa thãi, tiến lên một bước, trong nháy mắt một luồng khí thế cường đại cuốn về phía họ.

Nhưng luồng khí còn chưa tới gần hai kiếm tu thì đã biến mất không còn dấu vết.

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông sửng sốt, sau đó bật cười: “Thú vị, xem ra hai người cũng có bản lĩnh đấy”.

Nói rồi gã tiến lên một bước, trong phút chốc, một luồng kiếm ý mạnh mẽ quét ra từ trong cơ thể gã, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ chọc trời, chém mạnh về phía hai kiếm tu.

Khi thanh kiếm chém xuống, một luồng kiếm thế và kiếm ý ngay lập tức lao về phía hai người họ như một cơn sóng thần khổng lồ.

Lúc này, kiếm tu Tiêu Dao đột ngột dừng lại, quay người đâm ra một kiếm.

Phập!

Trong phút chốc, thanh kiếm khổng lồ và kiếm ý vỡ tan, tiếp đó một thanh kiếm đâm vào đầu mày của người đàn ông.

Lúc này người đàn ông hoàn toàn chết lặng.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Đến một kiếm mà mình cũng không đỡ nổi ư?

Người đàn ông nhìn kiếm tu Tiêu Dao cách đó không xa, trong mắt toàn là vẻ không thể tin được: “Ngươi, ngươi… sao có thể…”

Kiếm tu Tiêu Dao khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên sự thất vọng không che giấu: “Ngươi… thật sự quá yếu”.

Nói xong hắn ta và kiếm tu áo xanh cùng rời đi.

Người đàn ông ở lại vẫn không thể tin được, gã không ngờ đến một kiếm của kiếm tu này mà mình cũng không đỡ được!

Sao có thể như thế?

Người đàn ông ngồi phịch xuống ngai vàng, mặt tái mét.

Ở thời đại của gã, sau khi gã thành danh thì chưa từng thất bại bao giờ, vẫn luôn vô địch cho tới khi tự phong ấn, chống lại thọ mệnh.

Nhưng gã không ngờ mình lại bị người đến từ năm trăm năm sau đánh bại, hơn nữa bản thân còn chẳng đỡ nổi một kiếm!

Không khoa học! Người đàn ông không cam lòng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai kiếm tu đã đi tới cửa, xoè tay, trong nháy mắt, vô số phù văn màu vàng bay vòng trong tay gã, theo đó từng tiếng hát cổ xưa mà thần bí bỗng vang lên trong đại điện trống rỗng.

Lúc này, hai kiếm tu đã đi tới cửa đột nhiên dừng lại. Hai người quay đầu nhìn người đàn ông, vẻ mặt gã hơi hung ác, gã giơ hai tay lên, trong nháy mắt vô số phù văn màu vàng hội tụ thành một thanh cự kiếm nghìn trượng, sau đó chém về phía hai kiếm tu.

Trong thanh kiếm khổng lồ có ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Hai kiếm tu nhíu mày, lúc này, kiếm tu Tiêu Dao tiến lên một bước, sau đó hắn ta phất tay, một thanh kiếm bay ra.

Ầm!

Cự kiếm phù văn đó vỡ tan.

Lập tức.

Cơ thể người đàn ông cứng đờ tại chỗ, bởi vì thanh kiếm đó lại đâm vào đầu mày của gã.

Một lần nữa bị giết trong giây lát.

Đôi mắt của người đàn ông đờ đẫn, như thể đã mất hồn.

Kiếm tu Tiêu Dao lắc đầu: “Làm màu!”

Nói xong hắn ta bỏ đi.

Kiếm tu áo xanh vốn cũng định đi luôn, nhưng dường như nhớ đến điều gì, y bỗng quay lại nhìn người đàn ông, phất tay, chân dung của Diệp Quan xuất hiện trước mặt người đàn ông. Kiếm tu áo xanh nhìn người đàn ông: “Đây là cháu trai của ta, tên là Diệp Quan, người quản lý vũ trụ Quan Huyên hiện tại, trong năm mươi tỷ năm tới nếu có ngày nào đó nó tới đây thì không được bắt nạt nó, nếu không ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Nói xong y quay người rời đi.

Người đàn ông: “…”

Sau khi rời khỏi đại điện, kiếm tu Tiêu Dao bỗng hỏi người đàn ông áo xanh: “Dương huynh, chẳng phải huynh từng nói để nó tự trưởng thành sao?”

Người đàn ông áo xanh cười: “Đứa bé đó cũng không dễ dàng, giúp được gì thì giúp…”

Kiếm tu Tiêu Dao lắc đầu: “Huynh làm thế này không phải là giúp, suốt chặng đường, gặp ai huynh cũng cho xem ảnh bảo đừng động đến cháu trai huynh…”

Kiếm tu áo xanh bật cười: “Đi đi, chúng ta đến nền văn minh tiếp theo”.

Nói xong y vung kiếm, dòng sông Thời Gian xuất hiện, hai người đi vào rồi bắt đầu đi ngược thời gian.

Vào dòng sông Thời Gian là điều hầu hết cường giả đều làm được, nhưng muốn nghịch chuyển thời gian là điều rất khó.

Vì trong dòng sông Thời Gian có Nghịch Tuế Nguyệt Chi Lực vô tận vô cùng mạnh, hơn nữa còn có đạo tắc Tuế Nguyệt trấn áp, vì thế muốn nghịch chuyển thời gian là điều vô cùng khó.

Đương nhiên, dù là Nghịch Tuế Nguyệt Chi Lực hay đạo tắc Tuế Nguyệt thì cũng không phải chuyện gì to tát đối với hai người.

Trong dòng sông Thời Gian, hai người đi ngược dòng, nếu gặp nền văn minh nào mạnh và nguyên vẹn thì họ sẽ dừng lại kiểm tra.

Đương nhiên nếu gặp hơi thở cường đại, họ cũng sẽ dừng lại sau đó đi kiểm tra.

Đương nhiên hầu hết đều thất vọng.

Cứ thế, hai người đã đi ngược không biết bao nhiêu năm.

Hôm nay, trong dòng sông Thời Gian, hai người bỗng dừng lại.

Cả hai nhìn về nơi xa, không biết cảm nhận được gì mà kiếm tu Tiêu Dao chợt trở nên hơi kích động.

Có người đang cố gắng trấn áp đạo tắc Tuế Nguyệt, đi từ quá khứ đến tương lai.

Từ quá khứ đến tương lai, độ khó ít nhất gấp mấy chục lần so với đi ngược thời gian, bởi vì từ quá khứ đến tương lai bắt buộc phải làm được một điều, đó là áp chế đạo tắc Tuế Nguyệt, không chỉ vậy còn phải áp chế Đại đạo!

Nhìn trước tương lai thực sự là hành động nghịch thiên, là điều Đại đạo không cho phép. Sở dĩ hai kiếm tu không nhìn trộm tương lai là vì hiện tại họ vẫn chưa phát hiện ra người nào có thể uy hiếp được mình, vả lại thời đại mà họ ở là phần cuối của dòng sông Thời Gian hiện tại, tương lai mang tính chưa xác định.

Trong mắt hai người, ở cuối dòng sông Thời Gian có một cô gái mặc áo bào trắng từ tốn bước ra, cô gái đeo mặt nạ nửa mặt màu vàng, mặt nạ kéo dài từ trán đến mũi, chỉ để lộ miệng và cằm. Đằng sau cô gái có hai cường giả thần bí, thân thể của hai cường giả này vô cùng cao lớn, gấp mấy người bình thường, cả hai đều mặc áo bào đen, đầu bịt kín, cơ thể lơ lửng, không nhìn thấy khuôn mặt, vô cùng kỳ lạ.

Cô gái áo bào trắng nhìn hai kiếm tu trước mặt với vẻ mặt bình tĩnh như nước, không một gợn sóng.

Kiếm tu Tiêu Dao nhìn cô gái áo bào trắng, trong mắt là vẻ hưng phấn, hắn ta không nói gì mà tiến lên phía trước, vung tay áo, thanh kiếm trong tay hắn ta chém tới trước mặt cô gái áo báo.

Đôi mắt cô gái áo trắng vẫn bình tĩnh, khi thanh kiếm chỉ còn cách mặt nàng một trượng thì nàng hé môi: “Dừng!”

Khựng!

Thanh kiếm dừng lại, không thể tiến thêm nửa tấc.

Mà lúc này cô gái áo trắng lại nói: “Phá”.

Rắc!

Thanh kiếm thoáng chốc vỡ tan…