Diệp Huyên gật đầu: "Ta tin cô".
Tần Quan nói: "Chúng ta về thế giới Hư Chân đi!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Được!"
Nói rồi, hắn nhìn về phía Di Thần rồi nói: "Di Thần, cáo từ!"
Di Thần đột nhiên hỏi: "Cần ta giúp đỡ gì không?"
Diệp Huyên suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có tiền không?"
Bây giờ bản thân hắn không cần tiền lắm, nhưng Tần Quan lại cần, những thứ Tần Quan nghiên cứu thật sự rất hao tiền!
Di Thần gật đầu, nàng ta xòe tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt Diệp Huyên và Tần Quan, trong nhẫn có hơn một trăm triệu Linh Nguyên.
Diệp Huyên nhận lấy nhẫn rồi nói: "Đa tạ!"
Di Thần lắc đầu: "Việc đối kháng Chân Thần là trách nhiệm của tất cả chúng ta".
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Vũ Thần, mí mắt Vũ Thần giật lên: "Ngươi nhìn ta làm gì? Đồ của ta bị các ngươi mượn dùng hết rồi! Bây giờ ta chẳng có gì hết!"
Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Bây giờ chúng ta có chung kẻ địch đấy, cô không tỏ lòng thành gì nữa à?"
Vũ Thần trầm mặc.
Mẹ kiếp!
Đồ đạc gì cũng đều bị ngươi cầm đi sạch rồi, còn lòng thành đếch gì nữa!
Đúng là tên Diệp bào tận xương!
Vũ Thần khẽ thở dài, sau đó nói: "Ta thật sự không còn gì hết! Đồ của ta đều ở trong sáu cái tháp đó, cả sáu cái đều bị ngươi xách đi rồi! Bây giờ ta thật sự đúng kiểu đến cả cọng lông cũng không còn!"
Diệp Huyên nói: "Không có tiền thì ra chút sức đi!"
Vũ Thần cười khổ: "Không thể! Bây giờ mà ta ra tay thì chẳng khác nào phá vỡ hiệp ước vũ trụ!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Không phải Chân Thần đã phá vỡ rồi à?"
Vũ Thần trầm giọng nói: "Nàng ta chỉ sắp phá thôi, nhưng vẫn chưa phá, nếu như vây giờ ta ra tay thì vừa khéo cho nàng ta một cái cớ! Lúc ấy, những vũ trụ khác cũng không dám giúp chúng ta!"
Diệp Huyên không nói gì.
Các cô đúng là bị người ta bắt bí toàn diện!
Di Thần ở bên cũng nói: "Đúng vậy, bây giờ chúng ta không thể để nàng ta có được cái cớ nào hết".
Nói đoạn, nàng ta khẽ cười: "Cũng đừng lo lắng quá, hiện tại có lẽ nàng ta sẽ không tấn công vũ trụ của các ngươi ngay đâu".
Diệp Huyên lắc đầu: "Vẫn phải chuẩn bị kĩ càng trước đã!"
Nói rồi, hắn quay sang nhìn Tần Quan: "Chúng ta về chiến trường Hư Chân đi".
Tần Quan gật đầu: "Được".