Diệp Huyên quay người nhìn rồng đen: “Làm gì?”
Rồng đen trầm giọng nói: “Có phải ngươi là Kháo Sơn Vương Diệp Huyên?”
Sắc mặt Diệp Huyên lập tức đen lại.
Rồng đen nhìn Diệp Huyên: “Xem ra đúng là ngươi rồi!”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Ta hơi không hiểu! Thế giới bên dưới của bọn ta và nơi này luôn có ngăn cách, sao các ngươi lại biết ta?”
Rồng đen nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ai không biết ngươi?”
Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?”
Rồng đen nói: “Ngươi đừng quan tâm chuyện này…”
Nói xong, đột nhiên có một vệt sáng vàng bay ra từ trong cơ thể nó, sau đó rơi xuống trước mặt Diệp Huyên, là một chiếc nhẫn chứa đồ.
Trong nhẫn chứa đồ có một trăm vạn viên Hư Chân Tinh!
Diệp Huyên sửng sốt.
Rồng đen nói: “Ta cho ngươi mượn, nhưng mà, ngươi phải viết chứng từ cho ta, còn nữa, ngươi phải quay lại hình ảnh cho ta giữ lại!”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Với nhân phẩm của ta, không cần phải làm như vậy đâu nhỉ?”
Rồng đen nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Trông ngươi không giống người có nhân phẩm tốt!”
Diệp Huyên đen mặt!
Mẹ nó!
Hừ!
Diệp Huyên hít sâu một hơi, vì một trăm vạn viên Hư Chân Tinh này, hắn nhịn!
Thế là, Diệp Huyên viết một tờ chứng từ, đồng thời quay một hình ảnh đưa cho rồng đen!
Rồng đen khẽ gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì, nó hỏi: “Con của ngươi sẽ nhận món nợ này chứ?”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Đây là chuyện của ngươi và hắn!”
Nói xong, hắn kéo An Lan Tú quay người rời đi.
Tại chỗ, sắc mặt của rồng đen kia càng đen hơn!
Một lát sau, rồng đen lắc đầu: “Có một người cha như vậy, thảm quá đi!”
Nói xong, nó quay người chui vào trong biển sâu.
Nơi xa, Diệp Huyên và An Lan Tú đi về nơi xa.
Trên đường đi, An Lan Tú đột nhiên hỏi: “Huynh muốn sinh con trai với ai?”
Sắc mặt Diệp Huyên cứng đờ.
An Lan Tú nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.
Diệp Huyên cười nói: “Với nàng!”
Khuôn mặt An Lan Tú bỗng chốc đỏ bừng.
Nhìn thấy An Lan Tú thẹn thùng, đáy lòng Diệp Huyên bỗng rung động, hắn khẽ ôm lấy eo thon của An Lan Tú, sau đó cúi người xuống hôn!