*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đó cũng là lúc Vô Biên đặt chân lên ngọn đồi.
Ầm!
Kéo theo một cột sét rộng đến cả trăm trượng giáng xuống.
Khóe môi khẽ nhếch, ông ta chỉ vung tay lên.
Xoảng!
Cột sét vỡ tan tành trước tầm mắt bao người.
Khiến sắc mặt ai nấy đều trở nên nghiêm trọng.
Vô Biên Chủ tiếp tục đi tới.
Cột sét thứ hai rơi xuống, lần này mang màu đen xì, uy lực mạnh hơn cột đầu tiên ít nhất mười lần.
Nó dẫn theo một luồng uy áp khủng khiếp cuồn cuộn ập xuống rồi lan ra bốn phía khiến vòm trời cũng phải phát run.
Vô Biên Chủ vẫn điềm tĩnh vung tay lên, phóng một luồng sức mạnh đáng sợ lên cao.
Rầm!
Cột sét thứ hai vỡ tan.
Sắc mặt những người quan sát đã có phần trầm trọng.
Đồi Phong Bạo!
Có thể nói những ai đang có mặt đều từng thất bại trước cửa ải này.
Thậm chí còn bị giữ chân suốt mấy chục triệu năm.
Chỉ thấy Vô Biên Chủ cất tiếng cười to: “Đến đây!"
Dứt lời, ông ta tung mình nhảy thẳng lên đỉnh đồi, hay tay vươn về phía tầng mây đen kịt.
Sắc mặt những người khác đi từ trầm trọng sang khó tin.
Người này muốn một thân một mình hứng trọn kiếp lôi của đồi Phong Bạo ư?!
Người thường vượt ải cũng là đi từng bước một chứ không ai dám một lần đi hết, vậy mà Vô Biên Chủ lại muốn làm vậy!