Diệp Huyên chỉ vào cây cầu: “Nói cho ta nghe về nó đi!”
Hải Yêu do dự một lát rồi nói: “Đây là cầu tàn, năm đó do một vị đại lão dùng Mật Tinh trong truyền thuyết chế tạo, bất kỳ Hải Yêu nào của Hải Yêu tộc cũng không thể tới gần nơi này, cho nên, ngươi muốn đi qua, chỉ có thể dựa vào chính mình!”
Mật Tinh!
Diệp Huyên nheo mắt lại, hắn nhìn về phía cây cầu kia, cây cầu dài không thấy tận cùng, mà toàn bộ đều được chế tạo bằng Mật Tinh!
Mẹ nó giàu quá rồi!
Lúc này, Hải Yêu đột nhiên nói: “Ngươi cẩn thận chút!”
Nói xong, hắn ta xoay người muốn rời đi.
Diệp Huyên chợt nói: “Cây cầu này có nguy hiểm gì không?”
Hải Yêu nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Với thực lực của ta mà cũng có nguy hiểm?”
Hải Yêu hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi cảm thấy ngươi rất mạnh sao?”
Diệp Huyên nhìn về phía Hải Yêu: “Không mạnh sao?”
Hải Yêu im lặng chốc lát rồi nói: “Ảo tưởng này của ngươi kéo dài bao lâu rồi?”
Diệp Huyên: “…”
Hải Yêu nhìn Diệp Huyên: “Bảo trọng!”
Nói xong, hắn ta quay người nhảy vào trong nước biển, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa!
Tại chỗ, Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó đi về phía cây cầu tàn kia!
Sợ quái gì!
Như Hải Yêu nói, xung quanh cây cầu tàn không có bất kỳ Hải Yêu nào.
Không bình thường!
Diệp Huyên đi dọc theo cây cầu tiến về phía trước!
Nơi xa, Hải Yêu vốn đã rời đi đột nhiên bơi trở lại, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên đang đi trên cầu nơi xa, vẻ mặt hoang mang: “Tên này điên rồi sao? Ta bảo ngươi đi qua, chứ không bảo ngươi đi lên cầu!”
Thật ra, có thể bơi ở dưới gầm cầu mà!
Nếu như may mắn, có lẽ có thể lừa gạt cho qua!
Mà tên này thì giỏi rồi, dứt khoát đi lên cầu!
Đây là nhân sĩ trâu bò từ nơi nào đến vậy!
Tên này chưa từng bị đánh sao?
Một bên khác, khi ông lão nhếch nhác trước đó nhìn thấy Diệp Huyên đi lên cầu, cũng trực tiếp choáng váng!
Trâu vậy sao?
Đi lên cầu luôn?
Nơi xa, Diệp Huyên chậm rãi đi trên cầu, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh!
Sợ?
Sợ cái quái!