*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy! Người truyền thừa Đại Đạo tôn kính, rất xin lỗi, ngươi không phải người mà chúng ta muốn đợi, nhưng, người chúng ta muốn đợi có quan hệ rất gần với ngươi, hơn nữa, thời đại hiện giờ, cũng chỉ có ngươi mới có thể trông coi tốt văn minh thời đại Mạt Pháp chúng ta!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Người các ngươi muốn đợi có quan hệ rát gần với ta?”
Ông lão áo choàng khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên rất hiếu kỳ: “Là người nào?”
Ông lão áo cùng nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Có lẽ là con trai ngươi!”
Diệp Huyên ngây người: “Con trai ta?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ta rất có trách nhiệm mà nói cho ông biết, ta còn chưa có con!”
Ông lão áo choàng nói: “Hiện tại không có, là bình thường, hơn hai nghìn vạn năm nữa, có lẽ cũng có rồi”.
Diệp Huyên nhìn ông lão áo choàng: “Tại sao phải giao cho con trai ta?”
Ông lão áo choàng không nói.
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Không thể nói sao?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Quả thực không dễ nói, bởi vì dính dáng đến một vài nhân quả không tốt! Ta chỉ có thể nói, con trai các hạ, là người chúng ta muốn đợi, bởi vì chỉ có hắn mới có thể phục hưng văn mình thời đại Mạt Pháp chúng ta!”
Diệp Huyên chỉ vào bản thân: “Ta không thể?”
Ông lão áo choàng do dự rồi nói: “Theo chúng ta biết, ngươi là kiểu cầm tiền không làm, vì vậy…”
Diệp Huyên lập tức đen mặt!
Mẹ nó!
Quá sỉ nhục người khác rồi!
Ông lão áo choàng vội nói: “Chúng ta không có ý mạo phạm các hạ, chỉ là… Chúng ta càng mong chờ kết duyên với con trai các hạ. Toàn bộ sách cổ trong Đạo Thư Các này, mang theo truyền thừa văn minh thời đại Mạt Pháp chúng ta, chúng ta hy vọng hắn có thể phục hưng thời đại Mạt Pháp!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Thời đại Mạt Pháp còn có người sống không?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Có! Đều ở Mạt Pháp Giới! Nhưng, đều đóng băng ngủ say cả rồi!”
Diệp Huyên nói: “Ta có thể giúp các ngươi không?”
Ông lão áo choàng do dự rồi nói: “Chúng… Chúng ta không cần ngươi giúp!”
Nghe vậy, Diệp Huyên bỗng đen mặt!
Ông lão áo choàng cười khổ: “Các hạ, ta không có ý mạo phạm ngươi, thật đó… Chúng ta nguyện ý đợi hơn hai nghìn năm nữa!”
Diệp Huyên cười nói: “Chuyện ta rất hiếu kỳ là tại sao các ngươi lại cố chấp đợi con trai tương lai của ta vậy? Chắc hẳn là có nguyên nhân gì đó chứ?”