Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11796




Phụt!

Một cột máu tươi phun ra, đầu của người khổng lồ kia thoáng chốc bay ra ngoài.

Diệp Huyên cất kiếm, đi về phía điện Thần Linh ở phía xa!

Song lúc này, xung quanh bỗng xuất hiện hơn mười luồng khí tức kh ủng bố.

Diệp Huyên mặt mày lạnh nhạt, cầm kiếm Thanh Huyên thong thả đi về phía điện Thần Linh.

Bấy giờ, có một giọng nói bỗng vang lên từ sâu trong điện Thần Linh: "Để hắn tiến vào!"

Các cao thủ xung quanh nghe vậy lập tức lùi lại!

Một lát sau, Diệp Huyên đã đi đến trước một quảng trường, cách đó không xa, một pho tượng đứng sừng sững.

Kia chính là tượng của Tang Thần!

Đằng sau nó là điện Thần Linh.

Lúc này, Tang Thần chậm rãi đi ra từ trong điện Thần Linh!

Nàng ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên nói: "Ngươi đúng là lợi hại đấy, không ngờ lại tìm đến cửa. Phải công nhận rằng, ngươi đúng là gan đó!"

Diệp Huyên cười: "Ta đây không thích rề rà, đã có thù thì phải báo ngay!"

Hắn nói xong bèn nhắm mắt lại.

Ầm!

Thoáng chốc, trong người Diệp Huyên chợt phát ra một luồng khí thế cực kỳ đáng sợ.

Kiếm ý Nhân Gian!

Nhưng đó vẫn chưa hết, ngay khi kiếm ý Nhân Gian xuất hiện, Huyết Mạch Chi Lực của hắn cũng hiện lên theo!

Huyết Mạch Chi Lực!

Phút chốc, kiếm ý Nhân Gian lập tức trở nên đỏ như máu!

Tang Thần nhìn Diệp Huyên trước mặt mà mặt mày vẫn hết sức lạnh nhạt, chậm rãi mở tay phải ra. Sau đó, một thanh trường thương màu vàng chợt xuất hiện trong tay nàng ta.

Im lặng khoảng một giây, kế tiếp Tang Thần bỗng biến mất khỏi tại chỗ!

Ầm!

Hiện trường, thời không lập tức biến thành một vùng đen kịt. Ngay sau đó, một thanh trường thương màu vàng đã đâm tới trước mặt Diệp Huyên.

Lúc này, Diệp Huyên bỗng mở mắt ra rồi cầm kiếm chém mạnh xuống.

Ầm!

Kiếm quang bùng nổ, Diệp Huyên trực tiếp lùi ra sau ngàn trượng, mà Tang Thần cũng lùi lại tại chỗ. Khi nàng ta dừng lại, thanh trường thương màu vàng trong tay đã ầm ầm vỡ vụn, hóa thành cát bụi!

Tang Thần thấy vậy thì híp mắt, thả tay ra rồi bỗng bước lên trước một bước, đấm ra một quyền. Trên nắm tay bay ra vô số văn tự thần bí.

Đằng xa, Diệp Huyên nhếch mép cười, cũng bước lên trước chém mạnh xuống một kiếm.

Vèo!

Kiếm quang chợt bùng nổ!

Ầm!