Diệp Huyên lại vung tay chém kiếm ra.
Xoẹt.
Ông lão áo bào đen lập tức bị xóa sổ.
Sau khi chém giết xong cả hai, Diệp Huyên thu kiếm Thanh Huyên lại, mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng.
Không thể không nói, hắn lúc này rất tức giận.
Có nhiều khi, cố gắng nói đạo lý đúng là một chuyện ngu xuẩn!
Thế giới này đâu đâu cũng ngập tràn ác ý.
Diệp Huyên khẽ thở dài.
Hắn biết, hắn lại phải bắt đầu chém giết ở Thiên Bộ giới này rồi.
Tất nhiên bây giờ hắn không còn quan tâm quá nhiều chuyện nữa, hắn chỉ muốn xây dựng thư viện, sau đó nỗ lực phát triển bản thân!
Thế giới Hư Chân!
Đây chính là mục tiêu hiện tại của hắn.
Tất cả mọi người đều đang ở đó chờ hắn.
Vì vậy hắn phải cố gắng!
Dù sao hắn cũng đã lăn lộn quá lâu rồi.
Thời gian sau này, Diệp Huyên và Tiểu Dung bắt đầu dốc toàn lực xây dựng thư viện, bởi vì hắn có rất nhiều tiền, lại thêm gia tộc của Tiểu Dung giúp đỡ, vậy nên tốc độ xây dựng thư viện được đẩy lên rất nhanh.
Chưa tới nửa tháng, hồ Thái Thăng đã xuất hiện mười sáu tòa đại điện nguy nga.
Tiếp đến là chiêu mộ học viên.
Vạn sự khởi đầu nan, lúc bắt đầu căn bản không có ai đồng ý gia nhập thư viện, bởi vì thư viện chỉ mới thành lập, không có chút danh tiếng nào. Mọi người đều ôm thái độ tò mò và nghi ngờ với thư viện, nhưng Diệp Huyên cũng không sốt ruột, cứ từ từ thôi.
Ngày hôm đó, Diệp Huyên đi tới một thương hội đấu giá ở Tang Cổ Thành, thương hội này tên là Thiên Bảo, cũng là thương hội lớn nhất Thiên Bộ giới, chi nhánh của nó trải rộng khắp lục giới. Lục giới được chia thành sáu khu vực cho sáu vị Cổ Thần, mà Tang Cổ Thành thuộc về Tang, là địa bàn của Tang Thần.
Mà thương hội Thiên Bảo lại có chi nhánh khắp lục giới, có thể tưởng tượng được thế lực sau lưng nó mạnh mẽ đến đâu.
Lần này Diệp Huyên đến thương hội Thiên Bảo là để mua đồ!
Sách cổ!