Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11767




Hay ghê, mấy người này đều cho rằng chủ nhân bút Đại đạo đã chết rồi à?

Nghĩ gì thế?

Dù sao chủ nhân bút Đại đạo cũng là một người rất lợi hại mà! Nhưng hắn không nghĩ ra vì sao người của Đạo Môn lại cho rằng ông ta rất yếu?

Chẳng lẽ ông ta khiêm tốn quá?

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Huyên, ông lão lộ vẻ chua xót: “Nếu ông ấy vẫn còn thì sao năm đó lại không giúp chúng ta?”

Diệp Huyên cười: “Có thể là ông ấy bận”.

Ông lão khẽ thở dài.

Diệp Huyên nói: “Bây giờ Đạo Môn do ta quản lý, ông gọi những người còn lại tới đây đi”.

Ông lão do dự một chút rồi gật đầu: “Được”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Diệp Huyên nhìn Đạo Môn đổ nát trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Trước đây chắc chắn Đạo Môn cũng vô cùng huy hoàng, nhưng bây giờ lại rơi vào tình cảnh này.

Thư viện Quan Huyên bây giờ vô cùng huy hoàng, không biết về sau liệu có ngày suy tàn như thế này hay không?

Đúng lúc này, ông lão dẫn hơn hai mươi người đi tới.

Diệp Huyên quan sát những người trước mặt, khẽ cau mày.

Hơn hai mươi này hơi thở của ai cũng yếu ớt, hơn nữa còn không đứng đắn.

Diệp Huyên im lặng một lúc rồi xoè tay, hơn hai mươi chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt mọi người: “Cầm lấy số tiền này rồi rời đi đi”.

Hắn quyết định cho những người này nghỉ việc, bởi vừa nhìn là biết họ là những người sống không có lý tưởng.

Thay đổi?

Vốn chẳng thể thay đổi được!

Muốn dựa vào những người này để vực dậy Đạo Môn ở nơi đây là quá khó.

Nghe được lời này của Diệp Huyên, ban đầu mọi người đều sửng sốt, một giây sau ai nấy đều vui mừng khôn xiết, bởi họ đã nhìn thấy Bà Sa Tinh trong nhẫn chứa đồ.

Rất nhiều!

Mọi người gần như không chút do dự, lập tức cầm lấy nhẫn chứa đồ trước mặt mình rồi quay người bỏ chạy.

Chỉ có ông lão cầm đầu là không nhúc nhích.

Ông lão do dự một lúc rồi nói: “Ngươi muốn giải tán Đạo Môn sao?”

Diệp Huyên bình tĩnh bảo: “Đúng”.

Ông ta khó hiểu: “Tại sao?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Ông cũng đi đi”.

Ông lão còn muốn nói gì đó nữa nhưng thấy sắc mặt Diệp Huyên không tốt lắm thì không dám nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.

Diệp Huyên nhìn Đạo Môn trống rỗng trước mặt, lắc đầu thở dài.