Khi ấy Thanh Nhi váy trắng còn suýt nữa giế t chết ông ta.
Hắn không ngờ là đối phương cũng ở Thiên Bộ giới.
Lúc này Tiểu Dung chợt hỏi: “Ngươi biết Thượng Cổ Thần à?”
Diệp Huyên sắp xếp lại suy nghĩ, cười đáp: “Không được coi là biết”.
Tiểu Dung nhìn hắn lần nữa, khẽ gật đầu.
Không lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Dung, Diệp Huyên đã đến hỗn loạn vực, sau khi tới đây cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao nơi này lại gọi là hỗn loạn vực.
Hắn phát hiện thời không nơi đây vô cùng quỷ dị, giống như cơn lốc vô cùng hỗn loạn, hơn nữa còn toát lên sức mạnh cường đại đáng sợ.
Tiểu Dung chỉ vào nơi xa: “Đi qua hỗn loạn vực này là tới Thiên Bộ giới. Thông thường người ở đây đều không vào được Thiên Bộ giới, chỉ có người được trời chọn mới có thể vào được”.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Người được trời chọn?”
Tiểu Dung chớp mắt: “Ngươi không biết hả?”
Diệp Huyên nói: “Từng giết không ít!”
Tiểu Dung sững sờ.
Diệp Huyên cười: “Người được trời chọn là người được chủ nhân bút Đại đạo chọn đúng không?”
Tiểu Dung lắc đầu: “Không phải, là người được Cổ Thần chọn, những người ấy là người trời chọn, chỉ họ mới có thể đi qua được hỗn loạn vực này”.
Cổ Thần!
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi bảo: “Cô có biết chủ nhân bút Đại đạo không?”
Tiểu Dung cười: “Đương nhiên biết rồi, ông ấy là người sáng lập Đạo Môn mà”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Thiên Bộ giới cũng có Đạo Môn à?”
Tiểu Dung gật đầu: “Có. Nhưng đó là trước đây!”
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Trước đây?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế, trước đây Thiên Bộ giới có Đạo Môn, nhưng trăm nghìn năm trước, Đạo Môn đã bị đuổi đi rồi”.
Diệp Huyên ngạc nhiên hỏi lại: “Bị đuổi đi á?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ chủ nhân bút Đại đạo không lợi hại sao?”
Nghe vậy Tiểu Dung cau mày: “Chủ nhân bút Đại đạo lợi hại lắm à?”
Diệp Huyên im lặng.
Chẳng lẽ chủ nhân bút Đại đạo không lợi hại sao?
Hắn cũng hơi nghi ngờ!
Chắc ông ta cũng lợi hại nhỉ?!
Tiểu Dung nói tiếp: “Ta từng nghe nói về chủ nhân bút Đại đạo, nhưng không biết thực lực của ông ta thế nào, nhưng theo ta thấy thì hẳn là ông ta không lợi hại. Nếu lợi hại thì Đạo Môn cũng không đến mức bị đuổi đi. Ngươi thấy có đúng không?”
Diệp Huyên trầm mặc một lát rồi thầm nói: “Tiểu Bút, huynh thấy thế nào?”