Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11762




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên chợt hỏi: “Những vòng xoáy màu đen bên ngoài lúc nãy là gì?”

Người phụ nữ nói: “Là Truyền Tống Trận”.

Truyền Tống Trận!

Diệp Huyên cau mày: “Có thể truyền tống tới nơi nào?”

Nàng ta đáp: “Có thể truyền tống đến Thiên Bộ giới, ở đó là thế giới vũ trụ với nền văn minh cao cấp, có rất nhiều rất nhiều người mạnh”.

Diệp Huyên khó hiểu: “Vậy sao các cô không đi?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Thực lực của chúng ta quá yếu, tới đó không thể sống được”.

Thiên Bộ giới!

Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi”.

Nàng ta lưỡng lự vài giây rồi hỏi: “Có thể cho ta ít tiền được không?”

Diệp Huyên nhìn người phụ nữ, hắn xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chầm chậm bay tới trước mặt nàng ta.

Người phụ nữ nhanh chóng cất nhẫn đi: “Từ nay về sau chúng ta sẽ tin phụng cậu!”

Diệp Huyên im lặng.

Mẹ kiếp!

Cô là tín ngưỡng tiền thì có!

Diệp Huyên cười hỏi: “Cô tên gì?”

Người phụ nữ đáp: “A Anh!”

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đến lúc đó ta sẽ xây thư viện ở đây, cô có thể bảo tộc nhân của cô gia nhập thư viện học phương pháp tu luyện của nhân loại. Điều này cũng có thể giúp Tệ tộc các cô nâng cao thực lực, thư viện có rất nhiều quy tắc, cô phải quản thúc tộc nhân của cô tuân lệnh, đừng vi phạm luật của thư viện, hiểu chưa?”

A Anh mau chóng gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi thì tốt”.

Nói xong hắn nhìn đội trưởng đội thám hiểm vũ trụ: “Điểm đến tiếp theo của các cô là nơi nào?”

Đội trưởng đáp: “Không có mục tiêu, cứ đi về phía trước thôi”.

Nói rồi nàng ta lấy một cuốn sách cổ dày cộp ra: “Chúng ta đi đến đâu cũng sẽ ghi những gì mắt thấy tai nghe vào cuốn sách này!”

Diệp Huyên nhìn lướt qua cuốn sách cổ dày cộp đó: “Sau này bảo thư viện sao chép thành nhiều bản, bán khắp vũ trụ, tiền thu được sẽ chia cho các cô một nửa, nửa còn lại thuộc về Tiên Bảo Các, các cô thấy sao?”

Nghe vậy, đội thám hiểm vũ trụ đều mừng rỡ.

Đây chính là những gì họ muốn!

Đội trưởng chần chừ một chút, sau đó nói: “Vậy ký tên…”

Diệp Huyên cười: “Đương nhiên là viết tên các cô rồi”.

Đội trưởng vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn Viện trưởng”.

Lúc này Diệp Huyên lại nói: “Không ngại thêm một người nữa chứ?”