Tiểu Tịnh nhe răng: “Chơi thôi í”.
Diệp Huyên nghĩ nghĩ: “Bao lâu?"
Tiểu Tịnh: “Một tháng!"
Một tháng?!
Diệp Huyên bật cười: “Nhưng muội có chắc sẽ thắng được người kia không?"
Tiểu Tịnh: “Không biết nữa, nhưng mà ta không sợ nàng ta, có thể chơi với nàng một tí”.
Diệp Huyên vươn tay, đẩy Tiểu Tháp sang cho cô bé.
Tiểu Tịnh cười toe: “Cảm ơn đại ca!"
Diệp Huyên gọi lại: “Tiểu Tịnh này”.
Thấy cô bé nhìn lên, hắn cười nói: “Cho dù muội có giúp ta hay không, ta cũng sẽ cho muội mượn”.
Tiểu Tịnh gật đầu: “Cảm ơn”.
Diệp Huyên lại nói: “Hứa với ta một điều, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, thư viện cũng sẽ không phụ bạc muội, hy vọng muội cũng có thể như vậy”.
Tiểu Tịnh chớp mắt: “Đại ca yên tâm, ta không có thích làm phản đâu mà!"
Diệp Huyên cười: “Vậy thì tốt”.
Tiểu Tịnh nhoẻn cười rồi xoay người đi: “Tháng sau ta trả Tiểu Tháp cho huynh!"
Diệp Huyên nhìn theo bóng lưng cô bé, tấm tắc nói: “Nha đầu này...”
Rồi hắn không nghĩ ngợi nhiều nữa mà trở về thư viện.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng trong đại điện, nhắm mắt lại.
Hắn vừa mới nhận ra một vấn đề mấu chốt: đó là từ đầu đến cuối trận đánh kia, hắn không hề phá vỡ được lớp phòng ngự của đối phương.
Kiếm Thanh Huyên mạnh thì rất mạnh, nhưng nếu không thể tiếp xúc trực tiếp với đối thủ thì cũng không cách nào gây tổn thương lên thân xác đối phương.
Nhất là khi bên kia là thể tu!
Diệp Huyên chợt không biết phải làm sao.
Bản thân hắn cũng từng tu luyện thể xác, phải thừa nhận một thể xác mạnh mẽ quả thật là bi3n thái.
Vừa thối vừa cứng, hệt như tảng đá trong hố xí vậy!
Hắn nghĩ mãi mà không ra phương pháp nào để chống lại thân xác quá mạnh mẽ của cô gái áo bào đen kia, mà đối phương cũng mang lòng đề phòng, tuyệt đối không đánh cận chiến với hắn.
Thời gian trôi như thoi đưa, chớp mắt đã qua ba ngày.
Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng thì mở mắt ra rồi thoắt cái biến mất, xuất hiện lại trong một vùng tinh không.
Cô gái áo bào đen của Chân Yêu tộc cũng đến.
Diệp Huyên: “Cô đúng giờ đấy”.
Nàng ta lãnh đạm hỏi: “Đáp án của ngươi là gì? Quy thuận hay chết?"
Đúng lúc này, có một cô bé chậm rãi bước đến.
Tiểu Tịnh!