“Ha ha!”
Nghe lời này của Thanh Nhi váy trắng, người phụ nữ xinh đẹp bật cười, cười một cách rất ngông cuồng.
Diệt Vương tộc?
Đừng nói người trước mặt, dù là Triệu tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn cũng chẳng có thực lực tiêu diệt được Vương tộc.
Thế mà cô gái này lại nói muốn tiêu diệt Vương tộc, đúng là trò cười.
Lúc này Diệp Huyên lại gật đầu: “Được”.
Thanh Nhi biến mất tại chỗ.
Giây tiếp theo, con ngươi người phụ nữ xinh đẹp co rút, bà ta vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa hai hàng lông mày của bà ta.
Ầm!
Người phụ nữ xinh đẹp bị ghim ngay tại chỗ.
Vẻ mặt Khâu Nguyên cũng trở nên cứng đờ.
Thôi xong rồi!
Đây là suy nghĩ của lão ta lúc này.
Mà vào lúc này, vô số hơi thở mạnh mẽ đột nhiên vọt lên từ trong thành Vương tộc, bay thẳng đến chỗ của Thanh Nhi váy trắng và Diệp Huyên.
Thấy vậy, Thanh Nhi váy trắng tiến lên trước một bước rồi vung kiếm.
Vãng Sinh!
Khi thanh kiếm vung lên, một luồng ánh sáng trắng quét ra, trong khoảnh khắc, vô số hơi thở cường đại tan thành mây khói.
Không còn nữa!
Trực tiếp bị xoá sổ!
Lúc này, khuôn mặt Khâu Nguyên đã hoàn toàn tái nhợt.
Đây đã không đơn giản chỉ là “xong rồi” nữa!
Trong thoáng chốc, ngọn lửa vừa mới bùng lên từ Vương tộc đã bị một nhát kiếm của Thanh Nhi dập tắt.
Toàn bộ Vương tộc đều chết lặng.
Đánh?
Thế này phải đánh thế nào?
Người phụ nữ xinh đẹp vẫn chưa chết hẳn lúc này trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ rõ vẻ không tin được.
Một kiếm!
Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng đến một nhát kiếm mà mình cũng không đỡ nổi.
Lúc này một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Thanh Nhi.
Ông ta chắp tay với Thanh Nhi: “Cô nương, nếu Vương tộc có chỗ nào đắc tội với cô thì chúng ta xin được xin lỗi”.
Thanh Nhi váy trắng nhìn ông lão: “Vừa nãy các người không nói như vậy”.
Nói rồi nàng chỉ kiếm vào người phụ nữ xinh đẹp: “Bà ta rất kiêu ngạo”.
Ông lão im lặng.
Chết tiệt!