*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba người nhóm Thanh Nhi tới Vương tộc, vừa vào đã bị hơn chục luồng khí thế khoá chặt.
Lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt ba người.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Dám xông vào Vương tộc ta, các ngươi…”
Diệp Huyên vung kiếm lên.
Phập!
Kiếm quang loé lên, ông lão bị một nhát kiếm này chém lui cả mấy chục vạn trượng.
Thời không của Vương tộc lập tức xuất hiện một đường cắt thật lớn, dài mấy chục vạn trượng.
Cả Vương tộc đều sững sờ.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt ba người phía Diệp Huyên.
Nhìn thấy bà ta, Diệp Huyên cười lên tiếng: “Nhanh như vậy chúng ta đã lại gặp nhau rồi”.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn hắn: “Ngươi có gan đấy, thật sự dám tới Vương tộc của ta!”
Diệp Huyên cười: “Chúng ta tới để tính sổ!”
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Thanh Nhi: “Chắc nàng là chỗ dựa của ngươi đúng không?”
Diệp Huyên nghiêm mặt: “Thật ra ta cũng đánh nhau giỏi lắm đấy!”
Người phụ nữ xinh đẹp quan sát hắn rồi cười nhẹ: “Phải nói rằng ta rất khâm phục sự dũng cảm của ngươi, dám đích thân tới Vương tộc của ta!”
Nói xong bà ta chỉ vào Thanh Nhi: “Ta muốn ngươi tận mắt nhìn xem chỗ dựa của ngươi có thể cứu được ngươi không!”
Bà ta đang định ra tay thì lúc này một giọng nói đột nhiên truyền tới từ trên trời: “Chờ một chút”.
Nghe vậy, người phụ nữ xinh đẹp khẽ nhíu mày, bà ta ngửa đầu nhìn trời, nơi đó có một người đàn ông trung niên bước ra.
Người tới chính là Đạo chủ Đạo Môn hiện giờ - Khâu Nguyên!
Nhìn thấy Khâu Nguyên, người phụ nữ xinh đẹp nhíu mày: “Khâu đạo chủ, ông làm gì vậy?”
Khâu Nguyên cười: “Tín tộc trưởng, người này là người của Đạo Môn ta, có thể nể mặt ta mà bỏ qua chuyện này không?”
Đạo Môn!
Nghe vậy, người phụ nữ xinh đẹp giật mình, sau đó nhìn Diệp Huyên cười mỉa mai: “Bảo sao ngươi lại ngoan cố đến vậy, thì ra là người của Đạo Môn”.
Nói rồi bà ta nhìn Khâu Nguyên: “Khâu đạo chủ, không phải ta không nể mặt ông, mà là ta không thể nể được, người này giết người của Vương tộc ta, hơn nữa còn công khai khiêu khích Vương tộc, bây giờ nếu thả hắn thì e rằng người đời lại tưởng Vương tộc ta sợ hắn, đến lúc đó mặt mũi của Vương tộc ta phải để ở đâu?”
Nghe vậy, sắc mặt Khâu Nguyên chợt trở nên hơi khó coi.
Người phụ nữ xinh đẹp nói tiếp: “Khâu đạo chủ, Nam Sơn có một mỏ Bà Sa Tnh, Vương tộc ta thiếu người quản lý, không biết Đạo Môn có muốn giúp chúng ta tạm thời quản lý mười năm không?”
Mỏ Bà Sa Tinh!