*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên chớp mắt: “Bởi vì bọn họ không rõ Thanh Khâu có quay về hay không!”
Thái Sơ Tịnh im lặng.
Diệp Huyên lại nói: “Đương nhiên, ta cũng phải tạo ra quyền uy của bản thân!”
Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: “Trước lúc ta rời đi, nhất định phải hoàn thiện trật tự đã thiết lập trong thư viện!”
Hai canh giờ sau, một nhóm người xuất hiện tròn đại điện của Diệp Huyên!
Người đứng đầu, chính là Thác Bạt Ngạn, những người khác còn có Mặc Vân Khởi và Kỷ An.
Các bạn cũ từ Thanh Thành đều được hắn gọi đến!
Ngoài ra, còn có một người nữa cũng đến!
Một người hắn suýt nữa đã quên mất!
Cô gái nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Còn nhớ ta không?”
Cô gái không phải ai khác, mà chính là Liên Vạn Lý!
Cũng là một vị nữ hoàng!
Sở dĩ Diệp Huyên cảm thấy khá bất ngờ là bởi vì trong những người lần này hắn dặn Ám Quân đi đón không có Liên Vạn Lý, bởi vì trước đó Liên Vạn Lý đã không còn ở Thanh Châu.
Hắn không ngờ đối phương cũng tới!
Đương nhiên, đây là chuyện tốt!
Diệp Huyên nhìn những người quen thuộc trước mắt, cười nói: “Tới là tốt rồi!”
Mặc Vân Khởi cười nói: “Kiếm chút việc cho bọn ta làm đi!”
Diệp Huyên cười ha hả: “Yên tâm, kế tiếp sẽ có việc cho các ngươi bận rộn!”
Mọi người nhìn nhau cười!
Vẫn coi nhau là người thân quen!
Ban đêm.
Diệp Huyên và Kỷ An Chi cùng dạo bước trong vườn hoa, trên tinh không, một vầng trăng sáng lơ lửng, ánh trăng rải xuống mặt đất.
Diệp Huyên cười nói: “Vẫn khỏe chứ?”
Kỷ An Chi khẽ gật đầu.
Diệp Huyên chợt đưa tay kéo lấy tay của Kỷ An Chi, Kỷ An Chi cũng không phản kháng.
Phụ nữ hắn từng tiếp xúc rất nhiều, nhưng phụ nữ hắn từng hứa hẹn lại rất ít!
Hai người cứ chậm rãi bước đi như vậy, ai cũng không nói thêm lời nào, nhưng lại rất ấm áp.
Giờ phút này, hai người giống như trở về thời điểm ở học viện Thương Lan trước đây.
Diệp Huyên liên tưởng lúc đó và lúc này, tất cả thật giống như một giấc mơ, không chân thực đến vậy!
Kỷ An Chi đột nhiên hỏi: “Bây giờ yên ổn rồi sao?”
Diệp Huyên mỉm cười: “Coi như vậy đi!”