Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11605




Trong thoáng chốc, sát ý cuồn cuộn khắp chư thiên vạn giới!

Đây là vì cảm nhận được nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy, ý thức tiềm ẩn trong thân thể cô bé mới thức tỉnh mạnh mẽ!

Tiểu Tĩnh bỗng vươn tay phải sang bên phải, một thanh đao đỏ như máu xuất hiện trong tay cô bé, sau đó, cô bé lao lên trước, một đao chém về phía người đàn ông áo xanh, một đao này vừa chém ra, tinh không vũ trụ lập tức biến thành bụi có thể thấy rõ bằng mắt thằng!

Mà lúc này, người đàn ông áo xanh khẽ vung tay.

Ầm!

Thoáng chốc, toàn bộ huyết quang và sát ý đã biến mất không dấu vết, đồng thời, một thanh kiếm đã chắn trước cổ Tiểu Tịnh!

Thanh huyết đao trong tay phải Tiểu Tịnh rung chuyển dữ dội như đang tức giận, nhưng cũng giống như không cam lòng.

Còn trong thân thể Tiểu Tịnh, máu huyết lại đang sôi sục bùng cháy, từng luồng sức mạnh và sát ý kinh người không ngừng tuôn ra từ trong thân thể cô bé, nhưng lại không thể làm người đàn ông áo xanh bị thương chút nào!

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Đúng là thú vị, huyết mạch nha đầu này tuy không phải huyết mạch Phong Ma, nhưng lại có hiệu quả như huyết mạch Phong ma!”

Đinh Thược Dược gật đầu.

Đây cũng là một trong những nguyên do mà bà ấy muốn giúp nha đầu này!

Lòng trắc ẩn!

Lúc này, người đàn ông áo xanh khẽ đè tay phải, chớp mắt, Tiểu Tịnh đã khôi phục bình thường.

Tiểu Tịnh ngã xuống đất, mặt không còn chút máu.

Người đàn ông áo xanh nhìn Đinh Thược Dược, cười nói: “Ta đi đây!”

Đinh Thược Dược gật đầu: “Được! Đợi bên này kết thúc rồi ta đi tìm ngươi!”

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Được!”

Nói xong, y định rời đi thì lúc này, y như nghĩ đến gì đó, nhìn Tiểu Tịnh: “Nha đầu ngươi không đơn giản, hơn nữa, còn có quan hệ dây dưa với đời sau nhà họ Dương ta… Không tặng ngươi thứ gì thì cũng không hay lắm!”

Nói rồi, y điểm tay, vài giọt máu bỗng rơi xuống giữa trán Tiểu Tịnh!

Ầm!

Thoáng chốc, máu huyết trong thân thể Tiểu Tịnh như được kích hoạt, lập tức sôi sục bùng cháy!

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Ta tăng huyết mạch ngươi lên đến mức giới hạn, còn bản thân ngươi có thể đi đến đâu, thì phải xem tạo hóa ngươi thôi!”

Tiểu Tịnh nhìn người đàn ông áo xanh: “Ta là người xấu!”

Người đàn ông áo xanh chớp mắt: “Trùng hợp thật, ta cũng là người xấu! Ha ha…”

Nói xong, y lập tức biến mất!