Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11552




“Vô sỉ!”

Nhìn thấy Thượng Cổ Dị tộc lại dùng chiến thuật đánh luân phiên, các cao thủ bên phía Thần Qua tộc giận dữ mắng to.

Đúng là vô sỉ quá rồi!

Diệp Huyên cũng không biết nói gì cho phải.

Nếu đánh luân phiên kiểu này, chắc chắn hắn không được rồi!

Đánh vậy, người nào chịu nổi?

Diệp Huyên quay đầu nhìn các cao thủ Thần Qua tộc bên dưới, lúc này, một ông lão Thần Qua tộc chậm rãi đi ra!

Thái thượng trưởng lão của Thần Qua tộc!

Ngoài Ly Qua ra, đây cũng là cao thủ siêu cấp mạnh nhất Thần Qua tộc hiện giờ!

Thái thượng trưởng lão nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Diệp công tử, ngươi nghỉ một lát đi, để ta đánh!”

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Được!”

Nói xong, hắn quay người biến mất khỏi nơi này.

Diệp Huyên lập tức trở về bên trong Tiểu Tháp chữa trị thương tổn của mình.

Phía chân trời, Thái thượng trưởng lão của Thần Qua tộc nhìn cao thủ của Thượng Cổ Dị tộc nơi xa, cười nói: “Nào, để ta lĩnh giáo thực lực của cao thủ Thượng Cổ Dị tộc!”

Nói xong, ông ta chợt biến mất!

Nơi xa, cao thủ Thượng Cổ Dị tộc kia cũng biến mất theo!

Chiến đấu bắt đầu!

Trong Tiểu Tháp.

Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu điên cuồng hấp thụ Thần Qua Tinh, chữa trị thương tổn của mình!

Hắn phát hiện, cao thủ Chí Thánh Đỉnh Cao Cảnh đã là cực hạn của hắn!

Nếu như gặp phải cao thủ đỉnh cấp trên Chí Thánh, chắc chắn hắn sẽ chịu thiệt!

Mà hắn không dám chắn trong Thượng Cổ Dị tộc này có cao thủ Chí Thánh Đỉnh Cao Cảnh hay không!

Còn chưa đủ mạnh!

Diệp Huyên thầm thở dài một hơi, tiếp tục trị thương!



Một bên khác, Kỳ điện hạ đến trước một tiểu viện.

Ở bên cạnh nàng có một người đàn ông đi theo!

Chính là chiến tướng kia!

Kỳ điện hạ đi vào viện tử, vừa tiến vào viện tử đã nhìn thấy một cô gái, cô gái mặc một chiếc váy tím, đang trồng rau trong vườn!

Nhìn thấy Kỳ điện hạ, đầu tiên cô gái váy tím hơi ngẩn ra, sau đó đặt cái cuốc nhỏ trong tay xuống, khẽ nói: “Ngươi đến rồi!”

Kỳ điện hạ nhìn viện tử nơi xa: “Hắn ta ở bên trong?”

Cô gái váy tím gật đầu.

Kỳ điện hạ mỉm cười, sau đó nói: “Các ngươi sống cũng thật nhàn nhã!”