Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11480




Nghe câu này của Diệp Huyên, sao Cô tôn còn không hiểu? Ông ta lập tức cúi đầu thật sâu: “Thuộc hạ cáo lui”.

Nói xong ông ta đưa người đàn ông áo trắng quay người cùng đi.

Sau khi nhóm Cô tôn rời đi, Thượng Quan Ngưng và Quan Nhất tới trước mặt Diệp Huyên, hai người nhìn hắn không nói gì.

Diệp Huyên mỉm cười hỏi: “Hai người nhìn ta làm gì?”

Quan Nhất cười hỏi: “Sư phụ, người thật sự là Viện trưởng của thư viện Quan Huyên ạ?”

Diệp Huyên lắc đầu cười: “Con thấy sao?”

Quan Nhất vội hỏi: “Thư viện Quan Huyên thật sự rất lợi hại, rất lợi hại sao ạ?”

Cô bé chưa từng tiếp xúc với thư viện Quan Huyên ở ngoài, vì thế không rõ thực lực của thư viện Quan Huyên lắm.

Diệp Huyên cười: “Đến lúc đó con có thể tới tổng viện xem thử”.

Quan Nhất làm đệ tử của hắn đương nhiên có thể đến tổng viện.

Nghe Diệp Huyên nói vậy, Quan Nhất nói mau: “Cảm ơn sư phụ”.

Diệp Huyên cười: “Ta phải đi rồi”.

Hắn vốn định ở lại đây một thời gian nữa, nhưng bây giờ người của tổng viện đã biết hắn ở đây chắc chắn sẽ cử người tới tiếp quản nơi này, nên hắn không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa.

Quan Nhất nhìn Tộc trưởng Nguỵ tộc sắc mặt tái nhợt bên cạnh: “Ông ta phải làm sao ạ?”

Nghe Quan Nhất nói vậy, người Tộc trưởng Nguỵ tộc chợt run lên.

Giờ khắc này ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Diệp Huyên nhìn ông ta rồi nói: “Ta đã từng cho ông cơ hội, ông cảm thấy liệu ta có cho ông cơ hội thứ hai không?”

Tộc trưởng Nguỵ tộc lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Đều là lỗi của cá nhân ta, mong Kiếm chủ đừng liên luỵ đến Nguỵ tộc của ta”.

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Chuyện của ông, tổng viện thư viện Quan Huyên sẽ tới xử lý, về chờ tin tức đi”.

Thực ra hắn không có hứng thú với Tộc trưởng Nguỵ tộc, bởi đối phương ở trước mặt hắn thật sự chỉ như con kiến.

Bây giờ thân phận của hắn đã khác.

Có rất nhiều việc, hắn không cần phải tự mình làm.

Đặc biệt là trước mặt đồ đệ và người đẹp, nhất định phải đề cao một chút.

Nghe Diệp Huyên nói thế, Tộc trưởng Nguỵ tộc nở nụ cười chua xót, sau đó cung kính lui ra ngoài.

Diệp Huyên nhìn Quan Nhất và Thượng Quan Ngưng: “Hai người giải quyết chuyện của thư viện ở đây trước đi, tổng viện sẽ tới nói chuyện với hai người”.

Quan Nhất chần chừ một chút rồi hỏi: “Sư phụ định đi đâu vậy ạ?”

Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Đi tìm muội muội ta, nàng ấy ở Hoang Chiến Trường”.

Quan Nhất sửng sốt: “Muội muội của người?”

Diệp Huyên gật đầu: “Chính là người đứng đầu Võ Viện, sau này gặp nàng ấy phải nghe lời, nếu không con sẽ chịu thiệt đấy”.

Quan Nhất nháy mắt hỏi: “Người lợi hại hơn hay nàng ấy lợi hại hơn?”