Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11466




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời không xung quanh rung động, nhưng Diệp Huyên vẫn không hề chịu ảnh hưởng!

Cô gái trước mặt Diệp Huyên hoàn toàn hoá đá!

Nàng ta kinh ngạc nhìn Diệp Huyên, liên tục lùi về sao: “Ngươi… Ngươi là…”

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Quá yếu!”

Nói xong, hắn lắc đầu thở dài, sau đó dẫn Thượng Quan Ngưng đi về phía xa.

Lúc này, cô gái chợt hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Diệp Huyên quay đầu nhìn nàng ta: “Một người đàn ông vô địch!”

Cô gái: “…”

Diệp Huyên không quan tâm đ ến nàng ta, mà chỉ dẫn Thượng Quan Ngưng tiếp tục đi về phía trước.

Thượng Quan Ngưng ở bên cạnh Diệp Huyên im lặng nhìn hắn.

Diệp Huyên cười hỏi: “Sao vậy?”

Thượng Quan Ngưng nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai!”

Diệp Huyên cười khẽ: “Ta là Diệp Huyên, Viện trưởng của thư viện Quan Huyên!”

Thượng Quan Ngưng hỏi: “Người của thế giới bên ngoài vũ trụ ư?”

Diệp Huyên gật đầu.

Thượng Quan Ngưng nhẹ giọng hỏi: “Thế giới bên ngoài vũ trụ có rộng lớn không?”

Diệp Huyên cười đáp: “Rất rộng lớn!”

Thượng Quan Ngưng nói với vẻ khét khao: “Ta muốn đi xem thử!”

Diệp Huyên cười nói: “Không phải đơn giản quá à? Sau này nếu muốn ra ngoài, cô có thể đi bất cứ lúc nào!”

Thượng Quan Ngưng nhìn về phía Diệp Huyên: “Thật ư?”

Diệp Huyên gật đầu: “Thế giới này thật sự rất nhỏ bé, hơn nữa nền văn minh võ đạo còn lạc hậu, sau này cô có thể ra ngoài mở mang tầm mắt!”

Thượng Quan Ngưng gật đầu: “Được!”

Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, cô gái khi nãy còn đang đi theo.

Diệp Huyên cười hỏi: “Cô nương muốn làm gì?”

Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Rốt cuộc ngươi là ai!”

Diệp Huyên cười khẽ, sau đó đáp: “Cô nương, ta không có ác ý với cô, đến đây chỉ là muốn ra oai… À không, ta đến đây là vì tò mò, muốn tìm tòi nghiên cứu thôi, không có ý gì khác cả!”

Tìm tòi nghiên cứu!

Cô gái im lặng một lát rồi nói: “Bên trong rất nguy hiểm!”

Diệp Huyên chớp mắt: “Đối với ta, không có nơi nguy hiểm! Những nơi ta đến đều là chốn bồng lai!”

Cô gái: “…”