Cổ Yêu Vương do dự suy nghĩ một hồi mới nói: “Theo quy luật của vũ trụ, Thần vật nằm trong tay cường giả. Trước kia nó là của ngươi, nhưng bây giờ là của chúng ta! Đây là... đây là quy định do chủ nhân bút Đại đạo đặt ra, ngươi không phục thì đi tìm y mà nói!"
Chủ nhân bút Đại đạo: “..”.
Diệp Huyên nhếch mép: “Vậy là các ngươi đồng ý với quy luật thắng làm vua đúng không?"
Cổ Yêu Vương gật đầu lia lịa: “Đúng vậy!"
Diệp Huyên: “Được, muốn luật thì luật!”
Hắn xoay đi, quả Chuyên Trị Mấy Đứa Không Phục cũng theo đó rơi xuống.
Ầm!
Toàn bộ thời không sôi lên sùng sục.
Nhóm Cổ Yêu Vương biến sắc, lại vội vã trốn vào Tinh Giới.
Một đợt oanh tạc mới lại bắt đầu.
Khi Tinh Giới hoàn toàn vụn vỡ, bỗng có một luồng khí tức hùng hậu xuất hiện, sau đó là một bàn tay khổng lồ quét ngang bốn phương.
Uỳnh!
Bao nhiêu uy lực kh ủng bố của quả Chuyên Trị Mấy Đứa Không Phục bị quét bay sạch sẽ.
Huyễn Tinh giới khôi phục lại bình thường.
Đồng thời có một ông lão xuất hiện trên cao.
Chính là Đại Yêu Vương của Huyễn Tinh tộc!
Các cường giả Huyễn Tinh giới thở phào nhẹ nhõm khi thấy ông ta.
Đại Yêu Vương giương mắt nhìn Diệp Huyên phía xa.
Ông ta vung tay, gọi một tia kiếm quang lóe lên. Một khắc sau, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Đại Yêu Vương nói: “Trả ngươi”.
Diệp Huyên lạnh nhạt hỏi: “Thế thôi à?"
Đại Yêu Vương đợi một hồi sau mới nói: “Chúng ta đã trả kiếm lại, con người nhà ngươi còn muốn làm gì?"
Diệp Huyên cười cười: “Xem ra các ngươi chưa tỉnh ngộ thật, đã vậy ta cũng không cần dùng võ đức nữa”.
Hắn cầm lấy kiếm Thanh Huyên. Thời không trong phạm vi mấy triệu dặm bị nén lại thành một đường thẳng. Sau đó Diệp Huyên bước tới, chém mạnh xuống.