*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười nói: “Yên tâm, nếu thật sự có ngày đó, ta sẽ dẫn muội muội đi đàm phán cùng! Muội muội ta là một chuyên gia đàm phán đấy!”
Vô Biên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đúng là hay thật!”
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói; “Vô Biên, ông không đi dạo thử à? Hay là, ông không dám đi tới bên kia Thiên Tường?”
Vô Biên cười hỏi: “Ngươi đang khích tướng ta à?”
Diệp Huyên đáp: “Không phải!”
Vô Biên nói: “Ngươi yên tâm, ta sang nơi đó sẽ không trở thành kiến đâu!”
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
Như nhớ ra điều gì, ông ta đột nhiên dừng lại, sau đó lại nói: “Chiêu kiếm khi nãy của ngươi được đấy, nhưng vẫn chưa đến mức độ cao nhất!”
Nói xong, ông ta biến mất ở cuối tinh không!
Mức độ cao nhất!
Diệp Huyên im lặng.
Chiêu kiếm kia của hắn đương nhiên vẫn chưa đạt đến mức độ cao nhất, vẫn còn không gian để đột phá!
Lúc này, Ám Quân xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên, Ám Quân cất giọng nói nặng nề: “Diệp thiếu, tuyệt địa xảy ra chuyện rồi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt.
Ngay sau đó, hắn lập tức trở về tuyệt địa!
Sau khi trở về tuyệt địa, hắn phát hiện lúc này toàn bộ Bàn tộc đều đang đề phòng như sắp gặp phải kẻ thù đáng sợ!
Diệp Huyên nhìn đến Bàn Quốc sư: “Quốc sư cô nương, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Bàn Quốc sư nói với giọng điệu nặng nề: “Diệp công tử đi theo ta!”
Sau đó nàng ấy dẫn theo Diệp Huyên xuất hiện trên Bàn Sơn, từ nơi này vừa khéo có thể nhìn thấy Thiên Tường kia!
Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Tường, lúc này, Thiên Tường đang rung động dữ dội, có năng lượng mạnh mẽ không ngừng lan ra.
Thiên Tường!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên sa sầm mặt!
Ở xung quanh hắn lúc này, toàn bộ cường giả Bàn tộc đều đã đến, người người đều rất đề phòng.
Lúc này Bàn Giang cũng xuất hiện, ông ta nhìn Thiên Tường phía xa với nét mặt vô cùng nặng nề: “Diệp công tử, không phải cậu muốn mở thư viện à? Ta đồng ý cho cậu mở thư viện trong Bàn tộc ta!”
Diệp Huyên nhìn Bàn Giang: “Các hạ cảm thấy ta bị ngu sao?”
Bàn Giang cười nói: “Diệp công tử cho rằng Bàn tộc ta đấu không lại người bên kia Thiên Tường à?”
Diệp Huyên im lặng.
Nếu bên kia Thiên Tường thật sự giống như lời Vô Biên nói, thì ở trước mặt người ta, Bàn tộc thật sự chẳng là gì!