Diệp Huyên lại vung kiếm.
Lần này sử dụng thêm Đại Đạo thần khí và Huyết Mạch Chi Lực.
Uy lực còn mạnh hơn nhát chém trước đó!
Thấy Diệp Huyên ra tay, Hàn Đình chủ lại ấn tay phải về trước.
Uỳnh!
Hàng loạt luồng sáng vàng túa ra từ bàn tay ông ta.
Rắc!
Chúng và kiếm quang thi nhau bể tan tành.
Hư không trong phạm vi triệu dặm cũng bị xóa sổ, để lại một vùng đen nhánh nhìn thấy mà rợn người.
Một hồi lâu sau, bốn bề mới trở lại an tĩnh, kiếm quang và luồng sáng vàng đã biến mất.
Diệp Huyên và Hàn Đình chủ đứng đối mặt nhau.
Không ai ra tay.
Bởi vì khi đó sẽ là phân định sinh tử chứ không còn là so tài.
Hàn Đình chủ lắc đầu cười: “Diệp công tử làm ta quá bất ngờ!"
Diệp Huyên cong môi: “Sao lại nói thế?"
Sắc mặt Hàn Đình chủ nhuốm vẻ phức tạp: “Không ngờ thực lực của ngươi đã đạt đến trình độ thế này. Hai nhát chém vừa rồi, dưới Thánh Nhân Cảnh không ai có thể chịu được!"
Diệp Huyên: “Nhưng vẫn không làm gì được Thánh Nhân Cảnh”.
Hàn Đình chủ lắc đầu: “Có thể làm bị thương, nhưng giết thì khó”.
Khó giết!
Diệp Huyên im lặng.
Hàn Đình chủ nói đúng. Khi giao thủ với ông ta, hắn mới nhận ra cường giả Thánh Nhân Cảnh mạnh hơn hắn nghĩ nhiều lắm.
Cho dù hắn dốc hết toàn lực cũng khó mà giết được.
Lại nghe đối phương cười nói: “Thánh Nhân Cảnh là một ngưỡng cửa. Đến được nơi này rồi, muốn chết cũng khó lắm”.
Diệp Huyên gật đầu: “Lĩnh giáo!"
Hàn Đình chủ tiếp tục: “Ngươi cũng nghịch thiên lắm. Bây giờ chỉ có Thánh Nhân Cảnh mới có khả năng - ta nói có khả năng - giết ngươi, nhưng nếu ngươi dùng toàn lực thì cũng giết được Thánh Nhân”.
Diệp Huyên cười cười. Hắn vốn cho rằng mình có thể giết được Thánh Nhân Cảnh, nhưng sự thật chứng minh điều này là rất khó.
Bao nhiêu tự cao tự mãn khi vừa đột phá trước kia bỗng chốc bốc hơi sạch sẽ.
Còn phải cố gắng nhiều!