Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11345




Sau khi tiến vào trong thành, Diệp Huyên phát hiện Bàn tộc này rất phồn hoa.  

Lúc này, ông lão bước nhanh đến bên cạnh Diệp Huyên, ông ta trầm giọng nói: “Ngươi đừng chạy loạn! Ngươi là loài người, lát nữa sẽ xảy ra chuyện!”  

Diệp Huyên cười nói: “Ngươi đừng lo lắng! Ta có chừng mực!”  

Nghe vậy, sắc mặt ông lão chợt sầm lại, mẹ nó, ông đây mà thèm lo lắng cho ngươi à?  

Sao mặt ngươi có thể dày đến vậy?  



Diệp Huyên không để ý đến ông lão mà lại đi dạo loanh quanh trong thành.  

Hắn rất là tò mò về văn minh Bàn tộc.  

Mà phải công nhận rằng, Bàn Vương Thành không hổ là thủ đô của Bàn tộc, linh khí Đại đạo quả thật nồng đậm vô cùng.  

Hắn xem như cũng hiểu vì sao cường giả trong tộc xuất hiện lớp lớp rồi.  

Bởi vì linh khí Đại đạo quá nhiều!  

Việc này căn bản không tồn tại ở nơi khác.  

Ngay cả ở Đạo Đình thì linh khí Đại đạo cũng là thứ hiếm hoi vô cùng, vậy mà tại đây thì nơi nào cũng có.  

Nhìn quanh quất một hồi, Diệp Huyên quyết định sẽ tu luyện ở đây.  

Không đi đâu nữa!  

Sau đó hắn bắt gặp một cửa hàng với cái tên Thần Binh Các.  

Thần Binh Các!  

Hắn tò mò bước tới, vừa đặt chân vào đã thấy một cô gái dung mạo xinh đẹp bước ra. Nàng ta thấy hắn thì ngẩn người: “Con người?"  

Diệp Huyên cũng sửng sốt.  

Hắn đã che giấu khí tức của mình từ trước nên nàng ta căn bản không thể dựa vào đó để nhận ra hắn là con người hay không.  

Sở dĩ làm vậy là để giảm bớt phiền toái.  

Nơi này dù sao cũng là Bàn tộc mà.  

Nhưng hắn không ngờ cô gái này lại có thể nhận ra!  

Cô gái xinh đẹp quan sát hắn một hồi: “Thật sự là con người này! Sao ngươi lại lưu lạc đến đây?"  

Diệp Huyên cười hỏi: “Xin hỏi cô nương, nơi này bán Thần vật sao?"  

Cô gái gật đầu: “Đúng thế”.  

Diệp Huyên tròn mắt: “Ta vào xem được không?"  

Cô gái ra vẻ chần chừ: “Xem thì được, nhưng không thể bán cho ngươi”.  

Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao vậy?"  

Cô gái nhìn hắn: “Vì ngươi là con người! Bàn tộc có luật không được kết hôn hay tiếp xúc với con người, ai vi phạm sẽ bị trục xuất vĩnh viễn!"  

Diệp Huyên nhíu mày: “Luật này do vua Bàn tộc các cô đặt ra sao?"  

Cô gái đáp: “Do vị vua đời đầu đặt ra”.  

Diệp Huyên lắc đầu rồi cười: “Nhưng cô lại không tố cáo việc ta là một con người ở đây?"