Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11237




Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Bút, nói đi, có phải trong thành có một cao thủ tuyệt thế không? Hơn nữa, cao thủ tuyệt thế này còn là một cô gái rất xinh đẹp?”  

Tiểu Bút im lặng một lúc rồi nói: “Sao người biết?”  

Diệp Huyên cười nói: “Chiêu này, ta cũng biết! Ha ha…”  

Tiểu Bút: “…”

Diệp Huyên đi về phía thành trì bỏ hoang kia, vừa vào thành, hắn lập tức nhận thấy được hơi thở âm u và lạnh lẽo.  

Diệp Huyên nhìn về phía con đường, ở đó có một cô gái đang đứng. Cô gái này mặc váy, tóc dài xõa vai, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân lộ ra sự quỷ dị.  

Hai bên của con đường là những kiến trúc đã mục nát.  

Đúng lúc này, tay phải cô gái kia đột nhiên mở ra, rồi lập tức nắm chặt.  

Bùm!  



Trong khoảnh khắc, tình cảnh trước mặt Diệp Huyên biến ảo, qua giây lát, người đã xuất hiện trong tinh không.  

Diệp Huyên nhìn thoáng qua bốn phía, hai mắt từ từ nhắm chặt, lúc này, hắn vẫn còn đang ở trong thành.  

Vèo!  

Thời không trước mặt hắn chợt vỡ ra, một tia sáng đánh tới.  

Ngón tay cái của tay trái Diệp Huyên nhẹ nhàng điểm một cái.  

Oong!  

Nương theo tiếng kiếm, một thanh phi kiếm phóng lên trời.  

Vù!  

Cả tinh không trực tiếp bị xé rách như trang giấy vừa bị bổ đôi.  

Ảo cảnh tức khắc tan thành mây khói.  

Trên đường phố, Diệp Huyên nhìn cô gái váy bố phía xa xa kia, nàng ta vẫn lạnh lùng nhìn hắn: “Tâm sự không?”  

Diệp Huyên không nói gì.  

Đánh thắng được thì quất, không đánh lại thì trò chuyện à?  

Cô gái váy bố chợt quay người rời đi.  

Diệp Huyên có chút do dự, cuối cùng vẫn đi theo, hắn đi song song với đối phương, mà cô gái cũng không còn ra tay nữa.  

Một kiếm kia của Diệp Huyên cũng đủ chứng minh thực lực của hắn.  

Mà nàng ta thì không thể đảm bảo mình sẽ thắng.  

Diệp Huyên lên tiếng: “Cô nương, xưng hô sao đây?”  

Cô gái vẫn vô cảm, không nói lời nào.  

Diệp Huyên liếc nhìn đối phương rồi cười: “Ta tên Diệp Huyên!”  

Cô gái vẫn im lặng.  

Diệp Huyên chợt dừng bước, nhìn chung quanh, trong lòng thầm thì: “Tiểu Bút, ngươi có thể cảm nhận được bảo vật gì trong này không?”  

Tiểu Bút trầm giọng đáp: “Ta không có chức năng dò tìm bảo vật!”  

Diệp Huyên không nói gì, hừ, tên bất tài!  

Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Tiểu chủ, người cảm thấy cô nương này thế nào?”  

Diệp Huyên nhìn thoáng qua cô gái váy bố ở phía xa, đánh giá một chút rồi cười: “Dáng người khá đấy!”