*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu Tháp thầm than trong lòng: “Ta… con mẹ nó! Gặp phải đôi cha con này...”
....
Nghe thấy những lời người đàn ông áo xanh nói, Diệp Huyên cũng thật cạn lời!
Người cha này đúng là biết xấu hổ!
Lúc này, người đàn ông áo xanh nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Bây giờ con biết sự khủng bố của Kiếm Vực rồi chứ?”
Diệp Huyên trầm lặng.
Hắn đương nhiên không thể phản bác!
Khi thực lực của ngươi không đủ, việc ngươi có thể làm chỉ là công nhận, hoặc là, bị đánh một trận sau đó công nhận!
Người đàn ông áo xanh lại nói: “Việc con phải làm bây giờ là phát triển Kiếm Vực này! Đã hiểu chưa?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đã hiểu!”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Hiểu rồi là tốt! Vậy ta đi đây!”
Diệp Huyên giật giật khoé miệng.
Mẹ kiếp!
Hắn thật sự muốn mắng người!
Lão cha này thật là một chút cũng không làm người!
Người đàn ông áo xanh đột nhiên cười ha ha, y chỉ tay vào giữa hai chân mày Diệp Huyên!
Ầm!
Một đạo kiếm quang đột nhiên bùng nổ ra từ trong cơ thể Diệp Huyên, trong nháy mắt, một hình ảnh chạy vào trong đầu Diệp Huyên!
Bên trong tinh không vô tận, người đàn ông áo xanh đứng cầm kiếm, ở trước mặt y cách đó không xa, một cô gái đứng đó, cô gái mặc một chiếc váy trắng...
Rất lâu sau, Diệp Huyên từ từ mở mắt ra, trong lòng hắn chấn động đến tột đỉnh.
Hình ảnh kia chính là cảnh đại chiến giữa cha và Thanh Nhi năm đó!
Kiếm Vực Chúng Sinh!
Lần này, lão cha không hề chém gió, y thật sự đã chém nát thân thể Thanh Nhi!
Nhưng mà...
Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông áo xanh: “Cha, sau thân thể bị phá nát, có phải Thanh Nhi lại đột phá không?”