*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cả Đạo Môn không một ai dám ra mặt ngăn cản.
Thái Sơ Trăn đã đứng ở đây nửa canh giờ, nửa canh giờ này nàng ấy không nói một lời nào.
Đả kích quá lớn!
Trước đây nàng ấy chưa bao giờ bị sốc thế này.
Ở trước nhát kiếm đó, mọi niềm tự hào kiêu hãnh của nàng đều biến mất không còn một dấu vết.
Thái Sơ tộc?
Tộc đứng đầu hiện nay?
Ở trước nhát kiếm này có là gì? Còn chẳng bằng một con kiến!
Trí tuệ của mình, quyết sách chuẩn xác của mình ở trước nhát kiếm đó có là gì?
Chẳng là gì hết!
Kiêu ngạo!
Thái Sơ tộc có gì đáng để kiêu ngạo?
Nàng làm Tộc trưởng Thái Sơ tộc có gì đáng tự hào?
Thái Sơ Trăn đột nhiên bật cười: “Mình chẳng qua chỉ là con kiến to hơn những con kiến khác một chút mà thôi! Không…”
Nói tới đây nàng lại lắc đầu: “Ở trước mặt người ta, mình đến con kiến cũng chẳng bằng”.
Bùm!
Thái Sơ Trăn vừa dứt lời, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên quét ra khỏi cơ thể nàng.
Nhìn thấy cảnh này, cường giả Thái Sơ tộc đang có mặt đều sững người.
Lúc này Thái Sơ Trăn lại cười nói: “Thì ra thứ trói buộc ta là tâm của ta, bao nhiêu năm nay tu vi không đột phá được cũng là bởi vì tâm của ta”.
Nói xong nàng phất tay áo, quay người rời đi: “Mọi người ở lại đây chờ lệnh của ta”.
Mọi người ở lại, đưa mắt nhìn nhau.
…
Ở một nơi khác, một cô gái cũng đang nhìn Đạo giới trước mặt đã bị xoá sổ.
Người này không ai khác chính là Tông chủ Quá Khứ Tông – Khương Thái U!
Khương Thái U nhìn Đạo giới đã bị xoá sổ, im lặng rất lâu không lên tiếng.
Cú sốc mà nhát kiếm đó mang lại cho nàng ta không gì sánh nổi.
Bây giờ nàng ta đã biết vì sao chủ nhân bút Đại Đạo lại khoan dung với Kháo Sơn Vương Diệp Huyên này rồi.