Diệp Huyên ngồi xuống nhìn cô bé: “Nếu muội thật sự muốn nhớ lại, ta có thể đưa muội đến Thái Sơ tộc. Muội yên tâm, bọn họ không làm gì được ta”.
Diệp Thiển Thiển lắc đầu: “Ta không sợ họ, ta chỉ sợ... làm hại đến huynh”.
Diệp Huyên im lặng.
Diệp Thiển Thiển chủ động kéo tay hắn: “Chúng ta đi thôi, không về Thái Sơ tộc nữa”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được, ta nghe muội”.
Diệp Thiển Thiển cười tươi như hoa: “Vâng!"
Diệp Huyên xoa đầu cô bé, cười nói: “Sau này đến thư viện của ta đi học nhé!"
Diệp Thiển Thiển gật đầu: “Được ạ!"
Diệp Huyên bật cười, nhưng đang muốn dắt Diệp Thiển Thiển đi thì cảm nhận một luồng khí tức khủng bố ập đến từ đằng sau, khiến tinh không bốn bề rung chuyển.
Diệp Huyên nhíu mày thật sâu.
Thời không trước mặt hắn nứt vỡ, để một cô gái mặc áo giáp đen bước ra, phía sau nàng ta là hàng trăm cường giả cũng mặc giáp đen.
Tất cả đều là Cổ Đạo Cảnh!
Cô gái dẫn đầu còn là cường giả Tam Tri Cảnh!
Diệp Huyên im lặng.
Hắn biết đây là cường giả do Thái Sơ tộc phái đến.
Cô gái giáp đen nhìn hai người họ một hồi, đoạn khom lưng hành lễ với Diệp Thiển Thiển. Các cường giả phía sau nàng ta cũng làm theo.
Diệp Huyên giật mình không hiểu.
Lại nghe nàng ta nói: “Giết!"
Giết!
Các cường giả ồ ạt ùa tới nhằm vào Diệp Thiển Thiển, tuy chỉ có trăm người nhưng lại mang theo khí thế của thiên quân vạn mã!
Toàn thể tinh hà đều phải run rẩy theo!
Ánh mắt Diệp Huyên lạnh đi.
Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên rung lên kịch liệt.
Choeng!
Có tiếng kiếm minh phóng lên cao vút, vang vọng khắp tinh không vũ trụ.
Diệp Huyên ra lệnh: “Đi!"
Xoẹt!
Kiếm Thanh Huyên chém ra một đường.
Tỏa ra kiếm quang như thác đổ.