*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ đến đây, tâm trạng Diệp Huyên chợt thoải mái hơn!
Thì ra người sai không phải hắn mà là người khác!
Oanh!
Lúc này, một luồng kiếm ý chợt xuất hiện trừ trong cơ thể Diệp Huyên!
Kiếm ý Nhân Gian!
“Chết tiệt!”
Lúc này, Tiểu Bút cất lời: “Cậu đừng nói với ta là cậu muốn đột phá nhé… Sao lại vô lý thế?”
Tiểu Tháp cũng nói: “Quá đáng!”
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía Diệp Huyên!
Tên này muốn đột phá ư?
Lúc này, kiếm ý quanh người Diệp Huyên đột nhiên quay lại trong cơ thể hắn!
Hắn nhìn thoáng qua mọi người, sau đó nói: “Mọi người nhìn ta làm gì? Ta chỉ cảm thấy hơi lạnh, cho nên thả kiếm ý ra sưởi ấm cơ thể thôi!”
Mọi người: “…”
Tông Cảnh kia nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó nói: “Các ngươi vào đi!”
Nghe thấy lời của Tông Cảnh, những cường giả của Quá Khứ Tông vội vàng đi về phía cửa đá!
Diệp Huyên đi tới bên cạnh người đàn ông mặc đạo bào: “Bên trong còn cường giả nào không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không còn”.
Không còn!
Nghe vậy, Diệp Huyên ca mày.
Những cường giả của Quá Khứ Tông nghe thấy lời của người đàn ông mặc áo đạo sĩ thì nhất thời thấy yên tâm, sau đó, bọn họ nhanh chóng lao vào trong Quy Khư Chi Địa!
Ầm!
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên từ bên trong Quy Khư Chi Địa, một khắc sau, một bóng người lập tức bay ra!
Cùng lúc đó, mấy cường giả Quá Khứ Tông vừa xông vào Quy Khư Chi Địa đều vội vàng lùi lại!
Thấy thế, Tông Cảnh kia lập tức nhíu mày!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Không phải ông nói là không có ai à?”
Người đàn ông mặc áo đạo bào khẽ mỉm cười: “Ta lừa họ đấy!”
Nét mặt Diệp Huyên trở nên cứng đờ.
Ở lối vào Quy Khư Chi Địa phía xa, một ông lão tóc bạc chậm rãi bước ra!