*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người đàn ông trung niên phía sau lão ta hỏi: “Lão Dương, vì sao người này lại ở đây?"
Lão Dương lắc đầu: “Không biết”.
Người đàn ông do dự: “Liệu nàng ta có ảnh hưởng đến...”
Lão Dương im lặng một hồi mới nói: “Nhớ kỹ, không được trêu chọc nàng ta!"
Rồi xoay người biến mất.
Số còn lại nhanh chóng đi theo.
...
Diệp Huyên và Vân Kỳ đi đến chân núi nọ rồi ngẩng đầu nhìn ngọn núi khổng lồ trước mặt. Vân Kỳ thì thầm: “Thiên Lâm Giới nói nơi đây có động phủ, là ở đâu chứ?"
Diệp Huyên nhìn qua một lượt nhưng không phát hiện được gì cả.
Vân Kỳ: “Chắc là dùng cách gì đó che mắt rồi”.
Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Dùng cây bút của ngươi tìm thử xem”.
Diệp Huyên gật đầu, gọi bút Đại đạo xuất hiện: “Tiểu Bút, giúp ta nhìn xem”.
Bút Đại đạo: “Đại ca à, ta không phải máy dò bảo vật, không có chức năng này!"
Diệp Huyên nhếch môi: “Huynh giúp ta nhìn xem có nơi nào đặc biệt không là được”.
Bút Đại đạo im lặng một lát sau mới nói: “Không có nơi nào cả”.
Diệp Huyên nín luôn.
Bút Đại đạo tiếp tục: “Nhưng có khí tức linh hồn, tuy rất nhạt”.
Diệp Huyên nghe vậy thì híp mắt lại: “Ở đâu?"
Bút Đại đạo: “Ta chỉ cảm nhận được khí tức mơ hồ của nó, nhưng cụ thể ở đâu thì không biết”.
Diệp Huyên sa sầm mặt.
Không cảm nhận được vị trí!
Bút Đại đạo lại nói: “Ta không làm được nhưng Tiểu Hồn thì được đấy”.
Tiểu Hồn!
Diệp Huyên giật mình. Sao hắn lại quên Tiểu Hồn cơ chứ?
Thế là vội vàng lấy kiếm Thanh Huyên ra. Vân Kỳ thấy thanh kiếm thì sáng mắt lên: “Ố... kiếm của ngươi... được nha!"
Nàng ta sấn tới, vươn tay chạm vào thân kiếm.
Diệp Huyên đanh mặt nói: “Chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả”.
Vân Kỳ lại lắc đầu kèm thở dài: “Không không không! Thanh kiếm này tuyệt đối không bình thường, mà phải là vô cùng vô cùng kỳ diệu!"
Nàng ta nhìn hắn: “Ai làm ra nó?"