Nói xong ông ta quay người rời đi.
Tăng Vô nhìn Vô Biên Chủ đi xa: “Không dựa vào tiền thì dựa vào gì?”
Vô Biên Chủ đáp, đầu cũng không ngoảnh lại: “Dựa vào độ ngầu!”
Tăng Vô: “…”
Cổ đưa Diệp Huyên tới cổ lâu của A Lan.
Bên trong lâu, Cổ ngồi bên giường vắt chân lên nhau, tay cầm một cuốn sách cổ.
Đối diện nàng ta là A Lan!
Mà Diệp Huyên thì đã trở về trong Tiểu Tháp để tu luyện.
A Lan trầm giọng hỏi: “Pháp Thần chết rồi à?”
Cổ gật đầu.
A Lan nhìn Cổ: “Chủ nhân bút Đại Đạo không ngăn cản sao?”
Cổ lắc đầu.
A Lan nhíu mày: “Tại sao?”
Cổ chớp mắt: “Tại sao cái gì?”
A Lan trầm giọng bảo: “Vì sao chủ nhân bút Đại Đạo lại ngồi yên nhìn các cô giết Pháp Thần?”
Cổ cười đáp: “Có lẽ là liên quan đến Diệp công tử”.
Nghe vậy, A Lan khẽ thở dài.
Cổ cười nói: “Cô thở dài cái gì? Giết người phụ nữ đó chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?”
A Lan trầm giọng bảo: “Chủ nhân bút Đại Đạo đối xử với hắn thế nào?”
Cổ im lặng một lúc mới đáp: “Không biết”.
Thật ra nàng ta cũng không rõ thái độ của chủ nhân bút Đại Đạo với Diệp Huyên là như thế nào.
A Lan nhìn Cổ: “Chúc mừng”.
Nghe vậy Cổ sửng sốt, sau đó cười hỏi lại: “Chúc mừng cái gì?”
A Lan nhẹ giọng nói: “Vận mệnh của cô, bây giờ ta đã không thể nhìn thấu nữa rồi, một chút dấu vết cũng không thấy!”
Cổ im lặng.
A Lan lại nói: “Chắc là do hắn, cô đi theo hắn nên vận mệnh cũng thay đổi”.
Cổ mỉm cười: “A Lan, cô đã hiểu ra chưa?”
A Lan đang định lên tiếng thì lúc này Diệp Huyên chợt xuất hiện.
Nhìn thấy Diệp Huyên, Cổ mỉm cười: “A Lan muốn gia nhập thư viện Quan Huyên, có được không?”
Nghe vậy Diệp Huyên sửng sốt, sau đó hắn nhìn A Lan, A Lan im lặng một lúc rồi cũng gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên cười bảo: “Hoan nghênh!”
A Lan này cũng là cường giả Trật Tự Cảnh, nếu có thể gia nhập thư viện Quan Huyên thì bây giờ hắn có thể mở thư viện ở đây luôn được.
Đương nhiên hắn cũng biết vì sao A Lan lại muốn gia nhập thư viện Quan Huyên.
Diệp Huyên đi tới trước mặt A Lan, hắn xoè tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn: “Nể mặt muội muội ta đi”.