Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10807




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta có thể phớt lờ Tử Quân, nhưng không dám phớt lờ mặc kệ Ma lão này, bởi ông lão này là một Trật Tự Cảnh thực thụ!  

Ma lão mỉm cười: “Cảm ơn đã hiểu cho ta”.  

Nói xong ông ta quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Cậu nhóc, cái miệng của cậu rất không tầm thường”.  

Diệp Huyên cười: “Sao tiền bối không giao ta ra, nể mặt Đế quốc Nguyên một lần?”  

Ma lão nghiêm nghị nói: “Ta không phải loại người đó. Tất cả mọi người đều phải tuân thủ quy tắc ở đây, trừ khi là người ta không thể đánh lại được”.  

Ông lão vừa nói vừa nhìn Thu Nguyên.  

Rõ ràng câu này là nói cho Thu Nguyên nghe.  

Muốn phá vỡ quy tắc?  

Được thôi!  

Đánh bại Ma lão ta đã!  

Thu Nguyên nhìn Ma lão rồi quay người bước xuống đài tỉ thí.  

Diệp Huyên cười: “Tiền bối, vậy ta ngồi ở đây nhé”.  

Ma lão gật đầu: “Cậu muốn ngồi bao lâu cũng được”.  

Diệp Huyên gật đầu, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.  

Ma lão nhìn Diệp Huyên rồi quay người bước xuống khỏi đài tỉ thí, đi tới trước mặt Tử Quân, nhìn nàng ta đã bị mù mà khẽ thở dài: “Cô gái này…”  

Tử Quân trầm giọng bảo: “Là ta không bằng người khác”.  

Ma lão cười: “Đừng oán trách, cô nên cảm thấy may mắn, nếu là trước đây thì cô đã không chỉ mù thôi đâu, sẽ là thần hồn bị tiêu diệt luôn đấy”.  

Tử Quân im lặng.  

Ma lão khẽ thở dài: “Cô gái kia tái xuất giang hồ e là không phải chuyện tốt đâu”.  

Nói xong ông ta lại quay sang nhìn Diệp Huyên, cười hỏi: “Diệp công tử, cậu là đồ đệ của Cổ cô nương à?”  

Diệp Huyên trên đài tỉ thí mở mắt ra, lắc đầu đáp: “Không phải”.  

Ma lão trầm giọng hỏi: “Vậy cậu là?”  

Diệp Huyên cười đáp: “Ta với nàng coi là bạn bè đi”’.  

Bạn bè!  

Nghe vậy, Ma lão sửng sốt.  

Mà lúc này Cổ lại xuất hiện ở đây một lần nữa, đồng thời Nguyên Đế cũng xuất hiện ở đây, sắc mặt Nguyên Đế cực kỳ khó coi.  

Cổ nhìn Diệp Huyên cười bảo: “Ngươi không sao chứ?”  

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ta thì có thể có chuyện gì được”.  

Cổ cười: “Chúng ta đi được chưa?”