Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10802




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt sa sầm, Tử Quân trợn mắt nhìn lại.  

Cổ cong môi: “Nhìn nữa là ta móc mắt”.  

Tử Quân: “Cổ, ngươi...”  

Cổ bất thình lình vung rìu ra.  

Tử Quân biến sắc, muốn ra tay phản lại nhưng cây rìu kia chợt tăng tốc!  

Phập!  

Mọi người chỉ nhìn thấy một tia sáng sắc lạnh lóe qua trên mắt Tử Quân.  

Một dòng máu tươi phun ra.  

Đôi mắt nàng ta đã bị hủy hoại hoàn toàn!

Những người khác biến sắc, vội vàng thối lui để tránh bị liên lụy.  

Sắc mặt Tử Quân trắng bệch ra, không ngừng lùi bước, trong đầu không hề có suy nghĩ phản kháng.  

Bởi vì kia là Cổ!  

Là siêu cường giả thời kỳ cổ đại, người đứng đầu bảng Hoang Cổ năm ấy, tung hoành vũ trụ tứ phương, gần như vô địch!  

Cổ lạnh lùng liếc nhìn Tử Quân rồi quay sang Thu Nguyên, thấy sắc mặt ông ta cũng trầm trọng vô cùng.  

Năm ấy Đế quốc Nguyên từng có mâu thuẫn với Cổ Tông, suýt nữa còn phát động chiến tranh.  

Chỉ bởi vì Cổ quá mức kinh khủng! Khi ấy chỉ có Đế quốc Nguyên có khả năng đối đầu với Cổ Tông, vì vậy mâu thuẫn giữa hai bên thường xuyên nổ ra.  

Nếu không phải vì trêu vào chủ nhân bút Đại đạo thì một trong hai bên, Cổ Tông và Đế quốc Nguyên, chắc chắn phải chết!  

Hôm nay gặp lại, nói Thu Nguyên không kiêng dè Cổ là giả.  

Nhưng ông ta cũng vô cùng khó tin, không biết vì sao nàng ta còn có thể xuất hiện ở đây?  

Chẳng phải đã bị chủ nhân bút Đại đạo phong ấn rồi sao?  

Chỉ nghe Cổ cười: “Nghe nói Thu Nguyên ngươi muốn đánh Diệp công tử nhà ta đúng không? Lên đi, đánh đi!"  

Nhà ta?  

Diệp Huyên nghe vậy không khỏi nhìn Cổ với vẻ quái dị.  

Sắc mặt những người khác cũng ngộ nghĩnh không kém.  

Sao nghe có vẻ như địa vị người này còn cao quý hơn nàng ta?  

Thu Nguyên nhìn Diệp Huyên: “Thì ra ngươi có người chống lưng, chẳng trách sao lại lớn lối đến vậy!"  

Nói rồi xoay người đi.  

Ông ta biết, chừng nào Cổ còn ở đây, bọn họ không giết được Diệp Huyên!  

Nào ngờ Cổ lại nói: “Ta đã cho ngươi đi chưa?"