*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ầm!
Số thương mang kia nát vụn dưới những cặp mắt theo dõi.
Oành!
Người đàn ông cầm thương bay ngược ra, tông vào kết giới ngoài rìa. Thân thể gã vỡ nát, máu phun tung tóe.
Khi linh hồn gã đáp xuống, thấy Diệp Huyên xuất hiện trước mặt thì giơ tay la lên: “Ta đầu hàng!"
Diệp Huyên chỉ lạnh lùng nhìn lại.
Người đàn ông: “Ta đầu hàng!"
Diệp Huyên nhếch mép: “Ta hỏi ngươi một câu, trả lời được thì ta tha”.
Người đàn ông nhìn lên, chỉ thấy hắn quắc mắt: “Nếu ta nhận thua đầu hàng thì ngươi có tha cho ta không?"
Đối phương sững sờ, sau đó bị hắn đạp một cái.
Ầm!
Linh hồn gã bể tan tành, hóa thành hư vô.
Gã đã bị xóa sổ!
Sắc mặt những người đứng dưới đài lập tức đanh lại.
Hạng mười mà cũng bị giết!
Trong khi đó gã đã đến Nhân Gian Cảnh rồi!
Diệp Huyên đứng trên đài quay xuống nói với Thu Nguyên: “Tăng tiền thưởng lên đi!"
Tăng tiền thưởng!
Lời này khiến sắc mặt những người khác trở nên kỳ lạ.
Thu Nguyên mở miệng: “Ai giết kẻ này, thưởng năm mươi triệu Cổ Tinh!"
Năm mươi triệu rồi!
Những người có mặt đều lộ vẻ thèm khát.
Nhưng càng nhiều hơn chính là trầm trọng.
Một khi đề ra cái giá này, Thu Nguyên rõ ràng đang muốn những yêu nghiệt thật sự trên bảng Hoang Cổ ra tay!
Năm mươi triệu, một con số hấp dẫn biết bao!
Đủ để một cường giả Nhân Gian Cảnh tu luyện mấy nghìn năm là ít.
Cấp bậc càng cao, nhu cầu càng lớn. Ngay cả những gia tộc lớn cũng phải vô cùng lao lực để cung cấp đầy đủ cho một siêu thiên tài.
Phải nói tu luyện đúng là đắt đỏ quá xá!
Đúng lúc này, bảng Hoang Cổ kia rung lên.
Những người khác thấy vậy thì kích động.