Gã lính lạnh lùng đốp chát: “Mỗi người sáu mươi viên!"
Sáu mươi!
Vô Biên Chủ khẽ cau mày: “Ngươi sao thế này?"
Lính canh tiếp tục: “Mỗi người bảy mươi viên!"
Vô Biên Chủ bất ngờ vung tay lên.
Chát!
Cái tát này khiến thân xác lính canh hóa thành cát bụi, chỉ còn lại linh hồn!
Gã ta ngây ra như phỗng.
Một hồi sau mới căm tức trừng Vô Biên Chủ: “Dám ra tay ở Hoang Cổ Thành?! Ngươi...”
Đoạn gã bóp nát một lá bùa truyền âm.
Không lâu sau, đã có mấy luồng khí tức hùng hậu xuất hiện phía trên cổng thành.
Nhưng Vô Biên Chủ chỉ vung tay lên.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh khổng lồ dâng lên, xóa sạch những khí tức kia trong nháy mắt.
Lính canh hóa đá tại chỗ!
Vô Biên Chủ nhìn linh hồn gã, nói: “Kháo Sơn Vương còn không phách lối như ngươi”.
Sau đó nhấc chân vào thành.
Tăng Vô nói với lính canh: “A di đà Phật, ngươi cứ an lòng mà đi, ta sẽ siêu độ cho!"
Sau đó đấm ra.
Linh hồn lính canh tiêu tan trong nháy mắt!
Tăng Vô thi lễ: “A di đà Phật!"
Sau đó nhấc chân vào thành.
Thần Minh vội vã đuổi theo, hỏi: “Sao ông lại giết người ta?"
Tăng Vô chỉ nhìn lại: “Ta chỉ đang siêu độ thôi, hiểu không?"
Thần Minh: “...”
Lúc này, Vô Biên Chủ cũng đã nhìn thấy Diệp Huyên và Cổ.
Thấy y đi đến, Diệp Huyên cười nói: “Vô Biên, lại gặp nhau rồi!"
Y chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Kháo Sơn Vương ngươi đến đây để rèn luyện sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Chính xác”.
Vô Biên lắc đầu: “Không biết xấu hổ!"
Sau đó đi về hướng khác.
Diệp Huyên lập tức đen mặt.
Tăng Vô thì khẽ thi lễ: “Diệp công tử, lại gặp nhau rồi”.
Diệp Huyên cười đáp: “Chào Đại sư”.
Tăng Vô cười: “Sau này gặp lại”.
Sau đó xoay người rời đi.