*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng lên tiếng: “Ngươi muốn làm gì?”
Cô gái váy trắng đột nhiên cầm kiếm rồi biến mất, sau đó, một kiếm xé rách thời không.
Trên bầu trời, chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nâng tay lên, sau đó đ è xuống!
Chớp mắt, vô số đại đạo xuất hiện!
Vừa đè tay xuống, vạn đạo đều xuất hiện!
Thế nhưng, một kiếm kia vừa xuất hiện, thoáng chốc, vạn đạo đã tán loạn!
Vù!
Kiếm Hành Đạo lập tức xuyên qua trán chủ nhân bút Đại Đạo!
Ầm ầm!
Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức bị ghim chặt tại chỗ!
Lúc này, cô bé ở bên cạnh Diệp Huyên bỗng nhíu mày: “Phân thân!”
Phân thân!
Người đến vốn không phải bản thể chủ nhân bút Đại Đạo!
Cô gái váy trắng lạnh lùng nhìn chủ nhân bút Đại Đạo trước mặt: “Đừng có nghĩ rằng ta không biết ngươi đang có ý định gì! Mặc kệ ngươi làm gì, ta cũng không phải kiêng dè ngươi, mà là không thèm quan tâm, hiểu chưa?”
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng.
Cô gái váy trắng quay người nhìn Diệp Huyên, lúc này, sắc mặt Diệp Huyên trắng nhợt, vô cùng yếu ớt!
Nàng đi đến trước mặt Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Không sao chứ?”
Diệp Huyên khẽ lắc đầu, cười khổ: “Không sao!”
Thanh Nhi thầm trách nói: “Đã đến thời khắc sinh tử rồi, cũng không chịu gọi ta sao?”
Diệp Huyên cười khổ: “Hắn quá yếu, không đáng để muội ra tay!”
Thanh Nhi chớp mắt: “Vậy lần tới huynh kiếm chuyện với kẻ địch mạnh hơn chút đi!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Thanh Nhi nhìn cô bé, cô bé lập tức đề phòng!
Thanh Nhi bình tĩnh nói: “Không cần đề phòng, ngươi quá yếu, ta không có hứng thú với ngươi!”
Cô bé: “…”
Thanh Nhi bỗng kéo tay Diệp Huyên đi sang bên cạnh!
Trong sân, vẻ mặt Đạo Sinh kia sững sờ, lúc này, thân thể hắn ta đang dần biến mất từng chút một!
Tử vong!