Mà lúc này, ba người Vô Biên Chủ đã biết mất nơi xa!
Diệp Huyên lập tức đen mặt!
Lúc này, cô bé chầm chậm đi đến trước mặt Diệp Huyên, cô bé nhìn Diệp Huyên: “Làm quen đi, kết bạn, có vấn đề gì không?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Kết bạn, thì không vấn đề gì… Ngươi có thể bỏ rìu kia xuống trước được không?”
Cô bé vươn tay lấy rìu đang dừng trước trán Diệp Huyên xuống, sau đó đi đến bên cạnh ngồi xuống, tiếp tục bổ củi: “Ta thừa nhận, vừa nãy ta đã xem nhẹ ngươi! Nhưng chuyện này không trách ta được, chỉ có thể trách ngươi thực sự quá yếu… A, ý của ta là, cảnh giới ngươi quá thấp, thực sự dễ khiến người khác xem nhẹ!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó ngồi xuống trước mặt cô bé: “Ta thừa nhận, ta có hơi yếu, ngươi có thể nói thẳng, năng lực chịu đựng trong lòng ta cũng khá tốt!”
Cô bé liếc nhìn Diệp Huyên: “Hiện tại chúng ta đã là bạn bè rồi! Đúng chứ?”
Diệp Huyên im lặng, không tiếp lời!
Cô bé bỗng bổ rìu xuống, khúc củi trước mặt lập tức vỡ vụn!
Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi chắc sẽ không đánh ta, đúng chứ?”
Cô bé thản nhiên nói: “Ngươi đoán xem!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta với cái tên vừa nãy, có ân oán, vì vậy, lời của hắn, ngươi không thể tin!”
Cô bé tiếp tục bổ củi, không nói gì.
Diệp Huyên lại nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, rất mạnh, ta không đánh lại hắn ta, cái này, ngươi không phản đối chứ?”
Cô bé nhìn Diệp Huyên, vẫn không nói gì.
Diệp Huyên xua tay: “Ngươi nói đi!”
Cô bé bỗng nhiên lấy một cái hộp ra từ sau lưng, cô bé đưa hộp cho Diệp Huyên: “Cái này cho ngươi!”
Diệp Huyên mở hộp ra, bên trong hộp là một quyển sách cổ dày!
Diệp Huyên do dự chốc lát rồi hỏi: “Đây là?”
Cô bé nói: “Cách tu luyện của Cổ Chiến Thể! Nếu ngươi tu luyện thành công, thì thân xác ngươi so với hiện tại sẽ mạnh hơn ít nhất gấp nghìn lần!”
Nói rồi, cô bé nhìn Diệp Huyên: “Ta có thể cam đoan với ngươi, thuật tu luyện này chắc chắn là cách tu luyện thân xác mạnh nhất trong lịch sử”.
Diệp Huyên im lặng.
Cô bé lại lấy ra một cái hộp đen đưa cho Diệp Huyên: “Suối nguồn cổ xưa, tồn tại vĩnh viễn, là cội nguồn tất thảy sức mạnh thời cổ đại trước kia, vô hạn, là gốc rễ của vạn vật chúng sinh!”
Diệp Huyên nhìn cô bé: “Cho ta?”
Cô bé gật đầu: “Đúng!”
Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Tại sao?”
Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta không phải bạn bè sao?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Có phải ta cũng phải đưa ngươi chút gì đó không?”
Cô bé lắc đầu: “Không cần!”
Diệp Huyên im lặng, cũng không cầm lấy!
Cô bé nói: “Ngươi đang sợ ta tính kế ngươi gì đó đúng không?”