Nghe Hình Linh nói thế, hai huynh muội Tiết Bạch nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều hơi phức tạp.
Chưa đi được bao lâu, mấy người lại gặp rắc rối.
Một nhóm người áo đen thần bí đứng chắn trước mặt mấy người Diệp Huyên.
Người áo đen cầm đầu cười nói: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn qua nơi này…”
“Ta cho ngươi một trận!”
Lúc này người áo đen bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên đứng ra, tức giận mắng: “Tuổi còn nhỏ không học hành tử tế lại đi ăn cướp, các ngươi không có lương tâm à?”
Diệp Huyên nhìn người áo đen: “…”
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Huyên, người áo đen cười gượng bảo: “Ta với chúng không giống nhau”.
Vừa nói hắn ta vừa nhìn nhóm người áo đen kia: “Cút xa đi cho ta”.
Nói xong hắn ta vung tay phải.
Bùm!
Một luồng khí thế đáng sợ đột nhiên quét ra.
Đạo Tri Cảnh!
Thấy thế, mấy người áo đen kia biến sắc, không nghĩ ngợi gì lập tức quay người bỏ chạy.
Người áo đen phất tay áo, tức giận mắng: “Đúng là bất thiện, ngày nào cũng chỉ nghĩ tới việc trộm cướp, không học hành tử tế! Quá không có tố chất! Mẹ kiếp!”
Mọi người: “…”
Diệp Huyên nhìn người áo đen: “Ta phải gọi ngươi là gì?”
Người áo đen vội vàng cung kính đáp: “Thưa…”
Nói đến đây hắn ta chợt sững người.
Phải gọi thế nào?
Tiền bối?
Hình như không được.
Vì Diệp Huyên đã nói rồi, phải khiêm tốn!
Diệp Huyên đang định lên tiếng thì hai chân người áo đen chợt mềm nhũn, hắn ta cung kính nói: “Diệp công tử, từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, hay là ta nhận cậu làm cha nuôi nhé! Cha nuôi! Cha….”
Vẻ mặt mấy người đều cứng đờ.
Đầu óc Diệp Huyên cũng hơi loạn!
Cái quái gì thế?
Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen: “Ngươi đứng lên đi”.
Người áo đen vội nói: “Vâng thưa cha nuôi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ngươi gọi ta Diệp công tử là được rồi, còn cha… không phù hợp, hiểu không?”
Người áo đen cười khổ, trong lòng cảm thấy mất mát!
Thể diện?
Hắn ta không quan tâm đến thể diện!
Người trước mặt này là ai?
Đây là chủ nhân bút Đại đạo đấy!