*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Vậy cô đi theo ta đi”.
Kiếm Linh: “…”
Lúc này Phi Ngư ở bên cạnh đột nhiên cất lời: “Thanh kiếm này chọn cậu rồi à?”
Diệp Huyên gạt mọi suy nghĩ, nhìn sang Phi Ngư gật đầu đáp: “Đúng thế”.
Phi Ngư trầm giọng hỏi: “Tại sao nó lại chọn cậu?”
Diệp Huyên nháy mắt: “Con mắt tinh tường nhận ra anh hùng”.
Phi Ngư sững người.
Diệp Huyên cười bảo: “Sư phụ sẽ không đổi ý đấy chứ?”
Phi Ngư trừng mắt nhìn Diệp Huyên: “Yên tâm, ta sẽ không đổi ý đâu”.
Diệp Huyên cười: “Cảm ơn”.
Phi Ngư lại hỏi: “Cậu có thể nói cho ta biết vì sao nó lại chọn cậu không? Ta muốn nghe lời nói thật”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo: “Ta có quen biết nàng”.
Quen biết!
Phi Ngư sửng sốt, còn muốn hỏi điều gì đó nữa nhưng Diệp Huyên lại cười nói: “Còn vì sao lại quen thì tạm thời ta vẫn chưa muốn nói lắm, khi nào ta muốn nói thì nói cho sư phụ sau nhé?”
Phi Ngư ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được”.
Diệp Huyên cười bảo: “Chẳng phải sư phụ nói còn có kiếm thư sao?”
Phi Ngư lắc đầu cười: “Cậu đúng là tham lam!”
Nói xong bà ta dẫn Diệp Huyên tới trước một cột đá, lấy chiếc hộp trên cột đá xuống rồi mở ra: “Cho cậu”.
Diệp Huyên nhìn kiếm thư, xoè tay ra, kiếm thư bay vào lòng bàn tay hắn, hắn mở ra đọc, một lát sau, lông mày hắn hơi nhíu lại.
Kiếm thư!
Bên trong có chứa sáu kiếm kỹ cường đại.
Nhưng đối với hắn mà nói, sáu kiếm kỹ này thật sự không có tác dụng nhiều.
Bây giờ hắn không cần dùng kiếm kỹ.
Bởi chỉ một nhát kiếm của hắn đã chứa uy lực huỷ thiên diệt địa rồi!
Phi Ngư hỏi: “Thế nào?”
Diệp Huyên cười trả lời: “Cũng được”.
Nói xong hắn cất đi.
Phi Ngư nhìn Diệp Huyên: “Chỉ là cũng được thôi à?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Đúng thế”.
Phi Ngư im lặng.
Kiếm thư này là chí cao võ học do bá chủ viễn cổ sáng tạo ra, nhưng bà ta không ngờ ở trước mặt Diệp Huyên lại chỉ là ‘cũng được’!