*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa nói ông ta vừa quay sang nhìn Hình Linh với vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu: “Vừa rồi ta thật sự không phải ý này! Hắn…”
Cứ như vậy, dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Huyên bước lên bục kiểm tra.
Mà lúc này, ánh mắt của tất cả những người có mặt đều tập trung vào Diệp Huyên.
Lên bục kiểm tra!
Mọi người đều biết rõ lên bục kiểm tra nghĩa là như thế nào, một khi lên đó nghĩa là sẽ phải đối diện với bá chủ viễn cổ.
Hơn nữa bá chủ viễn cổ ấy sẽ không nương tay!
Lại thêm một kẻ không sợ chết nữa.
Khoảnh khắc Diệp Huyên bước lên bục kiểm tra, bục khẽ rung lên, sau đó một hư ảnh từ từ ngưng tự rồi xuất hiện trên bục.
Bá chủ viễn cổ!
Vẻ mặt các học viên đang có mặt đều trở nên vô cùng nặng nề.
Bá chủ viễn cổ lạnh nhạt nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ rút lui vẫn còn kịp”.
Diệp Huyên cười: “Ta chưa bao giờ nói từ thua, trừ khi thật sự không đánh lại được”.
Bá chủ viễn cổ nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi không cần nhận thua đâu, đi chết đi”.
Dứt lời, ông ta lật tay phải rồi ấn về phía Diệp Huyên.
Ầm!
Một luồng khí thế đáng sợ đột nhiên ập về phía Diệp Huyên.
Ngay lập tức, nét mặt của khán giá tứ phía đều thay đổi đáng kể.
Đó là khí thế của bá chủ viễn cổ!
Tuy người trước mắt đây chỉ là linh hồn, nhưng thực lực của ông ta cũng vô cùng đáng sợ.
Mọi người đều bị sốc.
Nhưng Diệp Huyên đứng trên bục kiểm tra lại vẫn bình tĩnh, mặc cho luồng uy áp đáng sợ kia ập về phía mình.
Mà cảnh tượng tiếp theo khiến mọi người đều choáng váng.
Không sao!
Diệp Huyên không hề hấn gì hết!
Mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Bá chủ viễn cổ trước mặt Diệp Huyên cũng ngẩn ra: “Ngươi…”
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Chỉ có thế này thôi?”
“Tự phụ!”
Bị xúc phạm tôn nghiêm, bá chủ viễn cổ nổi trận lôi đình, ông ta tiến lên một bước vung nắm đấm về phía Diệp Huyên.
Bùm!