Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10573




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên Trần nheo mắt, trong mắt đầy vẻ nặng nề, lần này ông ta không dám khinh địch chút nào, tiến lên một bước rồi tung ra một quyền.  

Đoàng!  

Quyền này tung ra, một luồng sức mạnh khủng khiếp quét ra như làn sóng.  

Đối đầu trực diện.  

Đối mặt với kiếm của Diệp Huyên, ông ta chỉ có thể đối đầu trực diện.  

Bùm!  

Cùng với tiếng nổ vang vọng, một luồng kiếm quang đột nhiên bộc phát ra, sau đó Thiên Trần liên tục lùi lại cả vạn trượng.  

Mà Diệp Huyên thì không lùi lại nửa bước.  

Xa xa, sau khi Thiên Trần dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.  

Ông ta đã không còn đỡ được kiếm của Diệp Huyên nữa rồi.  

Có lẽ bây giờ Diệp Huyên chưa phải vô địch cùng cấp, nhưng chắc chắn là tồn tại ít có đối thủ cùng cấp.  

Lại một bá chủ viễn cổ nữa ra đời!  

Lúc này Diệp Huyên chợt nói: “Thiên Trần tiền bối, có chuyện này ta rất thắc mắc, lúc trước ông nói sau khi đạt đến bá chủ viễn cổ, các ông sẽ bị giám sát, cũng có nghĩa là bây giờ ông cũng đang bị giám sát à?”  

Thiên Trần trầm giọng đáp: “Có lẽ là vậy”.  

Diệp Huyên suy nghĩ rồi bảo: “Mà ông cũng từng nói sẽ có rất nhiều hạn chế, hai người chúng ta ra tay có coi là vi phạm trật tự không?”  

Thiên Trần gật đầu: “Có, nhưng chủ nhân bút Đại đạo không trừng phạt chúng ta…”  

Nói rồi ông ta nhìn Diệp Huyên: “Có lẽ là vì Diệp thiếu”.  

Diệp Huyên im lặng.  

Hắn nhìn xung quanh, tinh vực mấy chục triệu dặm xung quanh bắt đầu biến mất từng chút một sau đòn tấn công vừa rồi của hắn và Thiên Trần.  

Có thể nói cả vùng tinh hà vì một chiêu của hai người mà chuẩn bị hoàn toàn biến mất.  

Lúc trước nơi đây chỉ linh khí cạn kiệt chứ không hoàn toàn huỷ diệt, rất nhiều năm sau có thể nơi này sẽ khôi phục linh khí, nhưng giờ phút này tinh vực này đã hoàn toàn bị xoá sổ!  

Không còn cơ hội khôi phục linh khí được nữa.  

Nghĩ đến đây, Diệp Huyên khẽ thở dài: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, cường giả thật sự không phải nhân tính mà là phải kiềm chế nội tâm của mình, không cho phép mình muốn làm gì thì làm”.  

Ầm!  

Diệp Huyên vừa dứt lời, một luồng khí thế đáng sợ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, giây tiếp theo thời không trên đầu hắn nứt ra, sau đó một cây bút chậm rãi đáp xuống.  

Nhìn thấy cây bút này, Diệp Huyên sững sờ.  

Bút Đại đạo!  

Cây bút này hoá ra là bút Đại đạo!