*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không!
Mục tiêu của hắn không phải bá chủ viễn cổ!
Mục tiêu của hắn là vượt qua bá chủ viễn cổ.
Lần này hắn phải khiến thực lực của mình vượt qua tất cả mọi người trên bản đồ.
Thời gian từng phút trôi qua.
Chớp mắt đã trăm năm trôi qua, đương nhiên ở bên ngoài mới chỉ chưa đầy mười ngày.
Trong trăm năm nay, dưới sự dẫn dắt và trợ giúp của Thiên Trần, thực lực của Diệp Huyên đã tăng lên rất nhiều.
Hắn đã có thể thuần thục sử dụng đạo vận và đạo tắc.
Bây giờ thực lực của hắn đã mạnh hơn ít nhất mấy chục lần so với trước đây.
Bởi vì hắn còn có kiếm Thanh Huyên, Huyết Mạch Chi Lực và kiếm ý Nhân Gian.
Thậm chí hắn còn không dùng đến kiếm ý Nhân Gian, Thứ Nguyên Chi Lực dồi dào bất tận sẽ tự động nâng cao kiếm ý của hắn.
Trong Tiểu Tháp, Thiên Trần nhìn Diệp Huyên trước mặt với vẻ mặt phức tạp như cũ.
Diệp Huyên đã không còn đơn giản chỉ là yêu nghiệt nữa.
Hắn tu luyện như gian lận vậy.
Trăm năm!
Thực ra Diệp Huyên đã sớm ổn định cảnh giới của mình, nhưng hắn lại chủ động yêu cầu thêm thời gian luyện tập.
Hắn muốn làm đến cực hạn.
Ngoài ra, hắn muốn tích hợp đạo vân, đạo tắc và thần lực vào kiếm kỹ của mình.
Tất cả nằm trong một kiếm.
Không ra tay thì thôi, đã ra tay là chắc chắn sẽ chết.
Lúc này, Diệp Huyên chậm rãi mở mắt, xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn nhẩm niệm trong đầu, thoáng chốc kiếm Thanh Huyên đã dung hợp với vô số sức mạnh làm một thể.
Đạo tắc, pháp tắc, Huyết Mạch Chi Lực, kiếm ý Nhân Gian và thần lực.
Kiếm Thanh Huyên rung lên kịch liệt, tiếng kiếm rung vang vọng khắp trời.
Thiên Trần nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Tiền bối, chúng ta lại đánh một trận nữa đi”.
Thiên Trần gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên và Thiên Trần ra khỏi Thiên Thấm, đương nhiên hắn không dám chiến đấu trong Tiểu Tháp, tuy Tiểu Tháp có thể chịu được nhưng thế giới trong nó lại không thể chịu nổi.
Tiểu Tháp ngoài cứng, trong mềm!
…
Tại một nơi nào đó trong hư không, Diệp Huyên cầm kiếm đứng thẳng, đối diện hắn là Thiên Trần.